Cục Cưng Có Chiêu

Chương 551: Sao lại có những người giống nhau đến vậy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Không phải đâu, Cô Cát, cô biết đấy, mấy người kia cứ tới, cái giấy thông hành này bán chạy lắm.

Vương Phi Phi nói khiến cho Thẩm Hạ Lan lại bắt đầu cười.

“Ừm, đúng là mấy người nữa lại tới, nhưng đoán chừng bọn họ sẽ không mua chỗ cô đâu. Dù sao thì nhiều tiền là việc của nhiều tiền, có thể mua lại giấy thông hành ở nơi chính thức, lại không tốn nhiều tiền, đều hài lòng làm như vậy không phải sao?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến vẻ mặt của Vương Phi Phi có hơi khó coi.

“Cô Cát, cô nên biết, chỗ này của tôi chắc chắn dễ bán hơn mấy chỗ bên ngoài.”

“Nhưng lại cần nhiều tiền.”

“Chúng ta có thể bàn bạc thêm với nhau.”

Thẩm Hạ Lan nhìn Vương Phi Phi một chút thì thấy dáng vẻ đang suy tính gì đó.

Vương Phi Phi thấy có hi vọng, liền cười nói: “Cô Cát, cô xem thế nào, phải nhiều hơn một phần so với thành phố ngầm? Cô tốt xấu gì cũng phải để tôi kiếm chút ít chứ?”

Thấy bộ dạng này, Thẩm Hạ Lan cũng hiểu ý, giấy thông hành này của Vương Phi Phi sợ là không bán nổi nữa rồi. Nhưng mà sao lại vậy chứ?

Thẩm Hạ Lan có hơi nghi hoặc liền nói: “Tôi hơi khó hiểu, giấy thông hành này là thật sao? Tại sao cô nhất định phải bán cho tôi?”

Vương Phi Phi giống như có chuyện khó nói.

“Sao thế? Quản lý Vương không muốn nói gì à? Thôi kệ vậy, dù sao tôi cũng có thể mua được thứ giống giấy thông hành ở thành phố ngầm.”

Thẩm Hạ Lan nói xong liền có vẻ như muốn quay người rời đi.

“Cô Cát!”

Vương Phi Phi vội ngăn cản cô.

“Quản lý Vương đang làm gì vậy?”

cuc-cung-co-chieu-551-0cuc-cung-co-chieu-551-1cuc-cung-co-chieu-551-2cuc-cung-co-chieu-551-3

Vương Phi Phi dừng một chút, cười nói: “Vâng vâng vâng, tôi đã không nghĩ đến điều này, cảm ơn Cô Cát đã nhắc nhở.”

Nói xong, Vương Phi Phi đưa định vị cho Thẩm Hạ Lan.

Thấy địa điểm mà Vương Phi Phi gửi tới giống với cái Thẩm Minh Triết đưa cho cô, trong lòng Thẩm Hạ Lan mới yên tâm.

Hoá ra nhà thờ là lối vào của thành phố ngầm.

Thẩm Hạ Lan từ từ bật điện thoại, thuận tay đưa cho Vương Phi Phi một khối phỉ thúy, nói rằng: “Cảm ơn quản lí Vương, nhưng đừng để người ta nhìn thấy, chất lượng của khối ngọc này, bây giờ có tìm cũng không ra đến một cái.”

Vương Phi Phi kiểm tra thì thấy đây là một khối phỉ thúy vô giá.

Mặc dù cô ta không am hiểu nhiều lắm, nhưng nhìn khối phỉ thúy tốt trong tay, nhìn qua cũng biết không phải là thứ tầm thường.

Đôi mắt của Vương Phi Phi nheo lại thành một đường.

“Ai dô dô, Cô Cát đúng là hào phóng quá. Cảm ơn nhiều nha.”

Nói xong, cô ta nhìn xung quanh một lượt rồi vội vàng giả bộ đứng lên.

Thẩm Hạ Lam thấp giọng nói: “Quản lí Vương, cái vòng phỉ thúy này được mua với giá 90 tỷ. Đây gọi là tài giấu giàu, thứ này ở khắp nơi đều bị giám sát, tốt nhất cô đừng để ai thấy được…”

Câu kế tiếp Thẩm Hạ Lan không nói nữa, nhưng Vương Phi Phi hiểu ra liền.

“Đúng đúng đúng, tôi phải đến phòng giám sát để xoá đoạn video này.”

“Vẫn là quản lí Vương thông minh. Tốt nhất là đoạn vừa rồi phải xoá đi, miễn là không gây phiền vì giấy thông hành này.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Vương Phi Phi gật đầu ngay.

“Đúng rồi. Cô Cát, tôi đến phòng theo dõi trước. Nếu cô cần gì cứ bảo tôi.”

“Đi thôi.”

Thẩm Hạ Lan vẫy vẫy tay.

Cô thấy Vương Phi Phi nhanh chóng rời đi, một tia gian xảo vụt qua mắt cô.

Không còn cách nào, Tổ biết cô, nói gì thì nói, cô cũng không được để Tổ thấy mặ mình.

Sau khi Thẩm Hạ Lan dọn dẹp xong, nhanh chóng về phòng để chuẩn bị chút ít.

Lúc màn đêm buông xuống, bên ngoài bắt đầu huyên náo. thành trấn nhỏ vắng vẻ này, bỗng có loạt xe sang trọng ra vào, loá hết cả mắt.

Thẩm Hạ Lan đi xuyên thẳng vào đám người kia.

Thẩm Minh Triết gửi tin nhắn hỏi cô thế nào rồi?

Thẩm Hạ Lan đáp lại một tiếng bình an rồi lập tức cúp máy. Trong thời khắc căng thẳng này, cô không thể phạm bất kì sai lầm nào.

Cô mặc một bộ lễ phục màu xanh dương, trực tiếp đi đến nhà thờ.

Cổng nhà thờ có vô số kiểu người xếp hàng đi vào.

Thẩm Hạ Lan thấy A Tổ đang ngồi bên cạnh chỗ bán hàng, lòng cô có hơi xiết lại.

Làm sao bây giờ?

Chẵng lẽ lại phải gặp A Tổ ở chỗ này?

Lúc Thẩm Hạ Lan không biết phải làm gì, sau lưng đột nhiên bị một người kéo đi.

“Ai vậy?”

Thẩm Hạ Lan đề phòng theo bản năng, lại nhanh chóng nghe thấy Vương Phi Phi nói: “Là tôi, Cô Cát, quên nói với cô, thành phố ngầm này cũng có quy củ, hễ muốn đi vào thì phải mang theo mặt nạ, vì để tránh cho mọi người khỏi lúng túng. Mặt nạ đây, tôi đã chuẩn bị xong cho Cô Cát, mong cô vui vẻ nhận lấy.”

Dáng vẻ nịnh nọt của Vương Phi Phi khiến Thẩm Hạ Lan hơi buồn nôn, có điều nhìn những người không có mặt nạ xung quanh, cô tò mò hỏi: “Tại sao có người lại không đeo mặt nạ?”

“Là như này, Cô Cát, bọn họ không đem theo mặt nạ là vì không quan tâm người khác nhìn thấy mặt mình, không sợ người khác biết mình mua gì ở chỗ này. Cô Cát thì khác, cô là người ngoài khu này, huống chi đấy mới là lần đầu, mang theo vẫn tốt hơn.”

Nghe Vương Phi Phi nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi mừng thầm, xem ra ông trời cũng đang giúp cô, nhưng lại không biểu lộ ra ngoài.

“Ừm, cũng được, cảm ơn cô, chốc nữa quay lại sẽ cho cô một món quà lớn.”

“Vậy thì thật cảm ơn Cô Cát.”

Bộ dáng tham lam ngoài mặt của Vương Phi Phi thật khiến người ta buồn nôn.

Thẩm Hạ Lan nhận lấy mặt nạ, thấp giọng hỏi: “Lúc đi qua cửa chính có cần tháo mặt nạ xuống không?”

“Cái này không cần, Cô Cát cứ đưa luôn giấy thông hành là vào tốt.”

Lời nói củaVương Phi Phi khiến Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, đồng thời trực tiếp đeo mặt nạ.

Sau khi xong mọi thứ thì người bên cạnh xảy ra mâu thuẫn.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng là tôi tới trước, tại sao lại không cho tôi giấy thông hành chứ?”

Đó là một cô gái, cao hơn cũng không chênh lệnh lắm so với Thẩm Hạ Lan, dáng người cũng rất đẹp, thậm chí ngoại hình cũng có hơi tương đồng.

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.

Tại sao lại có người giống như thế chứ?

Vương Phi Phi giống như cũng phát hiện ra, nói nhỏ: “Cô Cát, đó là chị em của cô à?

“Không phải, tôi không biết nữa.”

Lúc này Thẩm Hạ Lan không muốn gặp chuyện phiền phức, mặc dù hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn quyết định làm chuyện quan trọng trước.

Gương mặt này là Đường Trình Siêu tìm người làm cho cô sau khi bị hủy đi dung mạo, bây giờ nhìn thấy cô gái trước mắt có hình dáng giống mình, trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ rằng liệu có quan hệ gì đó với Đường Trình Siêu không, nhưng chuyện hôm nay chỉ có thể để hôm sau tính tiếp.

Vương phi Phi nghe thấy Thẩm Hạ Lan bảo không biết cô gái này, thì thào nói: “Cô Cát đừng xen vào mấy chuyện bao đồng, chúng ta hãy đến bên này. Bên này là khu thông hành trực tiếp. Khả năng cô gái kia là lần đầu tới, phải chấp nhận kiểm tra, nhìn tình hình này có vẻ là không cho qua nên mới thẹn quá hoá giận.”

Trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi thấp thỏm.

Nếu Vương Phi Phi không đưa cô giấy thông hành với mặt nạ, khéo khi người bị kiểm tra bây giờ chính là cô.

Sau khi cô gái kia ồn ào một trận, A Tổ nhìn lại, lúc nhìn thấy mặt cô ta, lập tức hét: “Mau bắt cô ta lại!”

“Cái gì? Mấy người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Các người có biết tôi là ai không?”

Cô gái đó cố hết sức phản kháng, nhưng bảo vệ ở dưới thành phố ngầm cũng không phải kẻ ngồi không, rất nhanh đã khống chế được cô ta, sau đó đem xuống dưới.

A Tổ hình như là đặc biệt chờ ai đó ở đây, sau khi cô gái đó bị đưa khỏi chỗ này, Thẩm Hạ Lan được bọn họ cho qua.

Thẩm Hạ Lan biết, vì lí do trời tối, khả năng A Tổ đưa cô gái kia đi vì tưởng đó là mình. Mặc dù như này rất dễ đi vào, nhưng trong thâm tâm luôn cảm thấy hơi có lỗi với cô gái kia.

Có điều nghĩ những thứ này bây giờ cũng vô ích.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi theo đám đông tiến xuống dưới thành phố ngầm.

Cô không hề biết thế giới ngầm là nơi thế nào!

Đây quả thực là một thị trường giao dịch ngầm, chỉ cần có tiền, có thể mua bất cứ thứ gì ở chỗ này, không chỉ là mấy thứ đồ vật, thậm chí còn có cả phụ nữ với trẻ em.

Thẩm Hạ Lan thấy mọi thứ bẩn thỉu ở đây lại giống như mấy phố sá sầm uất, trong lòng không khỏi tức giận, nhưng cô phải kiềm chế.

Có người phục vụ đi tới, sau khi nhìn thấy giấy thông hành của Thẩm Hạ Lan thì cung kính nói: “Vị nữ khách này, cô ở phòng số ba, mời đi theo tôi.”

Thẩm Hạ Lan gật đầu nhẹ, đi theo người phục vụ tới phòng số ba.

Hành lang đông đúc lại rất tối.

Thẩm Hạ Lan cảnh giác nhìn bốn phía, lại cảm giác như có người tới gần.

“Ai?”

Cô muốn né tránh nhưng tốc độ của đối phương lại càng nhanh hơn, lúc Thẩm Hạ Lan quay người, tên đó đã nhanh tay, trực tiếp lấy đi thứ trên người Thẩm Hạ Lan.

“Á, đồ của tôi! Có kẻ trộm!”

Lúc Thẩm Hạ Lan hét lên, khung cảnh đột nhiên trở nên náo loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.