CHƯƠNG 634: TÔI MUÓN LY HÔN
Thẩm Hạ Lan không thể tiêu hóa tin tức này, nên nhất thời sửng sót, đầu óc như bị thứ gì đó chặn lại, hoàn toàn không thể suy.
nghĩ như ngày thường.
Lam Tử Thất chưa từng hỏi Thảm Hạ Lan rốt cuộc tại sao lại trở nên như vậy, nên chỉ hiểu được một nửa lời Tống Đình nói.
“Hạ Lan, ý anh ta là sao?”
Lam Tử Thất nhìn Thảm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan lại siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt cũng không biết.
Cô tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Tống Đinh, định chất vần, gào thét, đòi lại lý lẽ, nhưng chỉ có thể nhìn chằm chằm Tống Đình, không thốt ra được một chữ.
Giờ bộ dạng người không ra người ma không ra ma của cô là do bà cụ Diệp gây ra, cô vốn tưởng nhà họ Hoắc nợ nhà họ Diệp.
một mạng, nên cô nhấn nhịn, cái chết của bà nội đã làm cô khóc lóc tự trách, nhưng không oán hận nhà họ Diệp, nhưng giờ cô lại hận!
Cô hận bà cụ Diệp và nhà họ Diệp, càng hận chính mình.
Tống Đình thầy Thảm Hạ Lan kích động như vậy, thì biết trong lòng cô đang nghĩ gi, nhưng anh thật sự không biết nói gì về chuyện này.
Anh thở dài nói: “Bà cụ chết rồi, tổng giám đốc Diệp vừa về đã biết được những chuyện cô gặp phải, nên để bà cụ đích thân nềm trải những đau khổ mà cô đã chịu đựng, sau đó anh ấy định đưa bà cụ đền nghĩa trang nhà họ Diệp để túc trực bên linh cữu, nhưng nửa đường xe lại phát nỏ, đến hài cốt cũng chẳng còn. Có lẽ đây là báo ứng của bà ta, tôi biết nói như vậy sẽ làm cô cảm thấy quá nhẹ nhàng, so với những chuyện mà bà cụ đã làm với cô và nhà họ Hoắc, thì bà ta đã chét quá hời, nhưng bà chủ, chuyện đã như thế rồi, chẳng lẽ cô thật sự không thể tha thứ ư? Hơn một tháng nay tổng giám đốc Diệp sắp tự trách đến phát điên rồi, anh ấy ước gì thời gian quay ngược trở lại, để mọi chuyện đừng diễn ra, cô…”
Thẩm Hạ Lan đầy Tống Đỉnh ra.
Cô nắm áo mình, dồn hết sức lực đề hét lên, cổ họng cô khàn đặc, mặt đỏ bừng, như đang cố gắng đề phát ra một âm tiết, làm tim Tống Đình và mọi người đều nhói đau.
“Hạ Lan, cậu đừng như vậy!”
Lam Tử Thát đi tới ôm láy Thẩm Hạ Lan.
Nhưng Thẩm Hạ Lan giống như chẳng nghe tháy, vẫn tiếp tục hét không ra tiếng.
Lam Tử Thát tức đến mức trút thẳng cơn giận lên đầu Tống Đình.
“Anh cút đi cho tôi! Anh và Diệp Ân Tuấn đều không muồn thấy Hạ Lan sống tốt đúng không? Các anh còn muồn làm gì nữa?
Có tin tôi châm lửa đốt nhà các anh không?”
Tống Đinh biết, Lam Tử Thất thật sự có thể nói được làm được.
Anh thở dài nói: “Bà chủ, tôi biết cô đau khổ, cũng biết chuyện này quá tàn nhẫn với cô, néu cô thật sự muốn cắt sạch quan hệ với nhà họ Diệp, không cho tổng giám đốc Diệp bát kỳ cơ hội nào, thỉ cô hãy ký vào hợp đồng này, rồi nhận lấy phí phụng dưỡng, thì anh ấy sẽ đồng ý mọi điều kiện của cô. Đúng rồi, anh áy đã xé đơn ly hôn rồi, nên trước mắt, hai người vẫn là vợ chồng.”
Thẩm Hạ Lan nghe vậy, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt lại thoáng qua tia đau khổ.
Vợ chồng?
Trên đời này có cặp vợ chồng nào như bọn họ không?
Ngườ ta thường nói hôn nhân là cái kết đẹp nhát trong tình yêu, nhưng tại sao cô chẳng hề thấy đẹp?
Có lẽ cả đời này cô không có duyên với Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan càng muồn biết chân tướng, thì càng khó chịu đến mức sắp chét.
Cô không thể nào tha thứ cho bà cụ Diệp, cũng chẳng thể bước chân vào nhà họ Diệp.
Càng không thẻ không có khúc mắc trong lòng mà sóng tiếp cùng Diệp Ân Tuần.
Bọn họ thật sự không thể đi tiếp được nữa.
Thẩm Hạ Lan đứng dậy, kiềm nén cơn đau vô tận trong lòng, rồi nhìn Tống Đình, ra dấu hỏi: “Có phải tôi ký hợp đồng rỏi, thì Diệp Ân Tuần có thể đồng ý mọi chuyện với tôi?”
Lam Tử Thất phiên dịch.
“Đúng vậy! Chính tổng giám đốc Diệp đã nói như thế, anh ấy bảo dù cô muốn anh ấy đền mạng cho bà cụ Hoắc, anh ấy cũng không oán hận.”
Thẩm Hạ Lan nghe Tống Đình nói thề thì gượng cười.
Cô cần mạng Diệp Ân Tuần làm gì?
Cô yêu anh đến tận xương tủy, thấm vào trong máu như vậy, có lẽ cả đời này cũng chẳng thẻ dứt ra được.
Nếu lấy mạng Diệp Ân Tuần, không bằng để cô chết đi, dù sao cũng vì cô, nên bà cụ Hoắc mới đồng ý điều kiện của bà cụ Diệp.
Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng đau khỏ, thậm chí còn có chút không thẻ trụ nồi.
Cô tựa đầu vào vai Lam Tử Thất, cảm tháy mình cần một chỗ dựa, bằng không cô không thẻ kiên trì tiếp.
“Được, tôi ký.”
Thẩm Hạ Lan ra hiệu suy nghĩ của mình, rồi tiện tay cằm láy cây bút trong tay Tống Đình, ký tên mình vào hợp đồng tặng.
Tống Đình thấy cô như thề thì không khỏi thở dài lần nữa.
Anh cũng không biết Diệp Ân Tuấn làm thế là đúng hay sai Tống Đình không hiểu Diệp Ân Tuán.
Diệp Ân Tuần mất Thẩm Hạ Lan, như bông hoa mắt đi ánh nắng, cả người đều trở nên vô dụng, giờ không dễ gì mới tìm lại được, anh tưởng anh ấy sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi cô, ai ngờ anh ấy lại nói, đôi khi yêu một người không nhất định phải chiếm giữ, chỉ cần cô vui vẻ hạnh phúc, cho dù không ở nhau cũng chẳng sao.
Tống Đình không hiểu ‘Yêu một người nhưng không thể ở bên cạnh nhau, thì đoạn tình cảm này thật sự quá nặng nề, đau khổ, nên anh không hiểu nổi.
Nhưng anh không dám làm trái ý Diệp Ân Tuần Thẩm Hạ Lan ký tên mình xong, thì ném hợp đồng cho anh, sắc mặt xám xịt như xác chết.
Cô ra dầu nói: “Tôi muồn ly hôn, hơn nữa còn phải đưa ra tòa án một cách đường hoàng chính chính! Tôi muồn giành quyền nuôi dưỡng hai đứa trẻ và Diệp Tranh, đồng thời cả đời này tôi không muốn anh ấy xuất hiện trước mặt tôi nữa. Từ nay về sau, tôi và anh ấy, cũng như nhà họ Diệp sẽ như người dưng nước lã, anh về nói với Diệp Ân Tuần rằng, đừng theo dõi tôi nữa, cũng đừng xuát hiện trong tầm mắt của tôi, bằng không, tôi sẽ tới nhà họ Diệp đòi lại tất cả.”
Tống Đinh gật đầu, rồi cất hợp đồng tặng vào túi.
Thẩm Hạ Lan nói tiếp: “Giờ tôi có thể tới thăm con trai tôi được chưa?”
“Được rồi! Xe của tôi đang đậu ở bên ngoài, để tôi đưa bà chủ đi.”
“Không cần đâu!”
Thẩm Hạ Lan từ chối lời mời của Tống Đình ngay.
Cô xoay người đi lên lầu.
Mặc dù tim cô đau như dao cắt, nhưng cô vẫn kiên cường đi trên hành lang, như đang giẫm lên từng mũi dao, mỗi bước đi đều đau đến thầu tim, nhưng cô phải cắn răng bước tiếp, bởi vì đây con đường do cô tự chọn.
Cô không hồi hận về quyết định gả cho Diệp Ân Tuần vào tám năm trước.
Nên cũng không hối hận về quyết định ly hôn Diệp Ân Tuán, trở thành người dưng nước lã vào tám năm sau, dù tim cô sắp đau đến mức không thở được, nhưng cô tin thời gian là phương thuốc chữa lành vết thương tốt nhát.
Cô sẽ ổn thôi!
Chắc chắn cô sẽ ổn thôi!
Thẩm Hạ Lan bước đi từng bước.
Lam Dũng định dìu cô đi, nhưng bị cô từ chối.
Quãng đời còn lại cõ phải kiên cường bước đi một mình, không được dựa dẫm vào ai cả.
Lam Dũng tháy Thẩm Hạ Lan như vậy thì không khỏi đau lòng.
Lam Tử Thất hoàn toàn bùng nỏ.
“Tống Đình, anh cút đi cho tôi, anh có nghe thấy không?”
Cô nắm tay Tống Đình rồi kéo thẳng ra ngoài.
Tống Đình sợ cô dùng sức quá mạnh sẽ bị té, nên vội đổi theo bước chân của cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Em đi chậm thôi.”
“Chậm thôi? Tôi ước gì lúc anh đi vào không ném anh ra ngoài, giờ thì hay rồi, để anh nói nhiều như thế, giờ Diệp Ân Tuần nhà anh không còn quan hệ gì với Hạ Lan nhà tôi nữa, mà tôi với anh cũng thề, vậy anh còn ở lại đây làm gi?”
Lam Tử Thất càng nghĩ càng tức.
Tống Đình cũng không phản bác, mà để mặc cô kéo mình ra khỏi nhà họ Lam.
Lam Tử Thát cứ đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Tống Đình.
Tống Đình nhìn cô bằng ánh mắt đây tình cảm, đồng thời còn mang theo tia cưng chiều.
Lúc Lam Tử Thát định hất tay Tống Đình ra, thỉ bị anh kéo thẳng vào lòng, rồi không nói câu nào đã hôn lên môi cô.
Lam Tử Thất không hề đề phòng, cả người bị anh hôn đến mức cứng đờ, rồi giơ tay lên đánh Tống Đình, nhưng bị anh giữ lấy bằng một tay.
Người phụ nữ này thật là!
Lần nào cô cũng làm anh nhớ đền phát điên vì chuyện của Thảm Hạ Lan, xem ra có những chuyện anh thật sự không thể cưng chiều.
Hành động của Tống Đình hoàn toàn chọc giận Lam Tử Thất.
Lúc cô định cắn Tống Đình, thì anh như đã dự liệu từ trước, nên nhanh chóng buông cô ra, rồi cười nói: “Ngày mai anh sẽ tới tìm em, tạm biệt!”
“Tống Đinh, tên khốn này!”
Lam Tử Thát tức đến mức giậm chân.
Mặt cô đỏ ửng, không biết là do tức hay xấu hỏ, nhưng trong cái nhìn của Tống Đình, dáng vẻ này của Lam Tử Thất là xinh đẹp.
quyền rũ nhất.
Tống Đình vừa rời đi, Lam Dũng đã đứng dựa vào cửa, lười biếng nói: “Chị, chị làm tốt lắm, em tháy anh Tống này rát đẹp trai, với tính khí này của chị, có lẽ ngoài anh Tống ra, thì chẳng còn ai yêu chị nữa đâu.”
“Em nói cái gì? Thằng khồn này!”
Lam Tử Thất hơi thẹn quá hóa giận.
Cô xoay người liếc nhìn phòng Thảm Hạ Lan, rồi khẽ hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
Lam Dũng lắc đầu.
*Tâm trạng không được tốt cho lắm, nhưng chị đừng đi vào, cứ để chị ấy yên tĩnh một mình đi, anh Tùng nói đúng, có những chuyện chị thật sự không thẻ làm chủ thay cho chị Thẩm được. Em có thể nhìn ra, chị Thảm vẫn rất yêu Diệp Ân Tuần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến chị ấy đang yêu sâu đậm, bống kiên quyết muón ly hôn vậy?”
“Em bớt tò mò lại đi, cũng đừng hỏi gì cả, vì như vậy sẽ rắc muối vào vết thương trên người Hạ Lan, cảm giác đó hoàn toàn không dễ chịu một chút nào, dù Hạ Lan đưa ra quyết định gì, chị cũng sẽ ủng hộ cô ấy.”
Đáy mắt Lam Tử Thất thoáng qua tia buồn bã và đau lòng.
Lam Dũng gật đầu.
“Chị, giờ chị Thẩm là bà chủ trung tâm thương mại Gia Hòa rồi, mà chị không đi mua đồ à?”
“Em đúng là đồ vô tâm, giờ chị còn tâm trạng để đi mua đồ à2”
Lam Tử Thất nói xong thì quay về phòng.
Lam Dũng mất hứng, nên cũng quay về phòng mình.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng thay đồ xong, nghĩ tới chuyện tối qua Diệp Minh Triết mới chuyền viện tới đây, không biết cậu bé đã quen với đồ ăn nơi này chưa?
Thế là cô lại cởi áo khoác ra, đi xuống phòng bếp nấu máy món ngon, rồi mới cho vào hộp rời khỏi nhà họ Lam, lái xe tới bệnh viện Hải Tân.
Trước cổng bệnh viện có xe nhà họ Diệp.
Thẩm Hạ Lan đã nghĩ tới việc có lẽ cô sẽ chạm mặt Diệp Ân Tuần ở đây, nên không chùn bước, mà cằm hộp cơm đi tới phòng bệnh Diệp Minh Triết.
Cô còn chưa đi tới cửa phòng bệnh Diệp Minh Triết, đã nghe thấy tiếng gắt gỏng của cậu bé truyền ra từ bên trong.
*Mấy người ra ngoài hết đi! Tôi không cần mấy người ở đây! Đi ra hết đi!”
Thẩm Hạ Lan sửng sốt.
Đây là Minh Triết ư2 Là Minh Triết luôn trằm ổn như ông cụ non kia ư?2 Tại sao cậu bé lại nóng nảy, gào thét mặc kệ hình tượng như thế?
Là vì cậu bé đau đớn, hay vì lý do nào khác?
Tim Thẩm Hạ Lan bỗng thắt lại Cô ba chân bồn cảng đi tới phòng bệnh Diệp Minh Triết, nhưng vừa mở cửa ra, thì một thứ gì đó bay thẳng tới mặt GÔ.