Cục Cưng Có Chiêu

Chương 644



CHƯƠNG 644: ĐÂY GỌI LÀ PHONG THUỶ LUÂN CHUYỂN SAO

“Sao thế? Tình huống khác à?”

“Uhm.”

“Gửi qua đây.”

Diệp Ân Tuấn cúp máy chưa bao lâu, Tống Đình đã gửi tài liệu của bác sĩ đó sang.

Tư liệu về tám đời tổ tiên của bác sĩ đó đều được tra rõ ràng.

Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày khi đọc thông tin này.

Bác sĩ này cũng có chút cô lực, nhưng nhân phẩm không tốt lắm, đặc biệt là đối với bệnh nhân nữ.

Tên đó sẽ lấy lý do khám bệnh để xâm phạm bệnh nhân nữ, một số bệnh nhân nữ nói rằng họ chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay. Có kiện đi nữa thì tên đó cũng sẽ dùng các mối quan hệ của mình để ém nhẹm chuyện đó xuống.

Diệp Ân Tuấn thật sự không muốn sử dụng một tên bác sĩ đồi bại như vậy.

Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Linh.

“Bên Phương Đình còn cần bao lâu?”

Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn khiến Trương Linh sửng sốt.

“Sao vậy? Chuyện của cô cả nhà họ Phương cũng do anh quản sao?”

“Tôi không quản mấy chuyện đó, tôi chỉ muốn biết thời gian của cô thôi.”

“Tôi không đồng ý khám bệnh cho anh.”

Trương Linh cho rằng Diệp Ân Tuấn là vì chuyện thôi miên nên mới trực tiếp gọi điện nhưng khi nghe Diệp Ân Tuấn nói: “Ta là vì Hạ Lan hỏi đích.”

Trương Linh im lặng một chút.

“Hai người hoà hảo rồi ?”

“Cô muốn chúng tôi bất hoà sao?”

“Đương nhiên, Thẩm Hạ Lan đã phải chịu đựng quá nhiều khi đi theo anh. Cô ấy sẽ được tự do nếu rời khỏi anh.

Lời nói của Trương Linh làm cho Diệp Ân Tuấn im lặng trong chốc lát.

Thật sự là như vậy sao?

Chỉ khi rời bỏ anh, Thẩm Hạ Lan mới được tự do sao?

Diệp Ân Tuấn chẳng ừ hử gì trước câu nói của cô ta.

“Bớt nói nhảm đi, cô có thể chữa khỏi cho cổ họng của Hạ Lan không?”

Diệp Ân Tuấn cũng lười nói với Trương Linh những lời khiến mình cảm thấy ngột ngạt.

Trương Linh cũng không giấu.

“Chữa được, nhưng rất mạo hiểm, làm không khéo có thể nguy hiểm đến tính mạng.”

Tay của Diệp Ân Tuấn đột nhiên cứng đờ.

“Sao lại thế? Cô ấy chỉ bị câm thôi mà? Tại sao lại nguy hiểm đến tính mạng được?”

“Có nói với anh mấy thuật ngữ chuyên môn anh cũng không hiểu, nói một cách đơn giản, công hiệu của loại thuốc chữa bệnh câm đó rất mạnh, muốn loại trừ tận gốc là rất khó. Hơn nữa những loại thảo dược quý hiếm được dùng trong ca phẫu thuật lần trước của cô ấy lại càng khiến cho công hiệu của thuốc được hấp thu đặc biệt nhanh. Muốn chữa khỏi, cần phải chấp nhận rủi ro.”

Lời nói của Trương Linh làm cho Diệp Ân Tuấn do dự.

Nếu không được trị liệu, Thẩm Hạ Lan cùng lắm là không thể nói được, không có gì đáng lo về giọng nói nhưng nếu chữa trị cho cô ấy thì rủi ro anh khó mà gánh nổi.

“Tôi nghĩ tốt hơn hết là anh nên hỏi Hạ Lan về vấn đề này, dù gì thì đó cũng là việc riêng của cô ấy, anh không có sự lựa chọn và cũng không có quyền đưa ra quyết định thay cô ấy. Nếu cô ấy muốn bình phục, hãy bảo cô ấy đến nhà họ Phương. Tôi sẽ đợi cô ấy ở đó.

Trương Linh nói xong liền cúp máy.

Diệp Ân Tuấn lại chìm vào suy tư

Quả thật anh không có quyền quyết định thay Thẩm Hạ Lan. Nếu có thể, anh mong Thẩm Hạ Lan sẽ lấy lại giọng nói, nhưng nếu cái giả phải trả quá lớn thì anh thà rằng Thẩm Hạ Lan cứ như vậy.

Kỳ thật chẳng phải như vậy cũng rất tốt sao?

Diệp Ân Tuấn tự an ủi chính mình, nhưng luôn có một nỗi đau tồn tại tận sâu thẳm trong lòng anh.

Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn hao tổn tâm tư chuyện của cô, cô nghỉ một lúc rồi bắt đầu lên mạng tìm nhà.

Tiền nhà ở đây cũng không rẻ cho lắm.

Thẩm Hạ Lan dự định mua một ngôi nhà cho riêng mình.

Sau khi kết hôn, mặc dù cánh cửa của nhà mẹ đẻ luôn rộng mở đối với cô, nhưng cô biết mình không thể quay về đó sống lâu quá, nói cách khác như vậy sẽ khiến cho ba mẹ Thẩm lo lắng. Về phần nhà họ Hoắc thì hiện tại cô không mặt mũi nào trở về nữa.

Ở nhà chồng bây giờ cô coi như là người ngoài rồi, ngay cả ám dạ trong tay cô đều do Dương Tân định đoạt. Cô còn gì nữa đâu.

Thậm chí khi bị thương cô cũng không có lấy một nơi để chữa lành vết thương của mình.

Nhớ lại những chuyện mình đã gặp trong khách sạn nhỏ, nhớ tới cái mưa đêm mà mình và Diệp Tranh suýt chết, mong muốn mua một căn nhà của riêng mình trong lòng Thẩm Hạ Lan lại trở nên bức thiết hơn.

Có điều tiền mua nhà không phải là một con số nhỏ.

Cô nhớ ra trung tâm thương mại Gia Hoà.

Nếu Diệp Ân Tuấn đã đem trung tâm thương mại Gia Hoà cho cô thì cô cũng không cần phải ra vẻ nữa, cứ xem trong tài khoản của trung tâm thương mại đang có bao nhiêu tiền rồi tính tiếp.

Thẩm Hạ Lan có chút khó xử khi định đi trung tâm thương mại Gia Hoà.

Bây giờ mà qua đó với bộ dạng này thì cô biết nói chuyện với nhân viên kiểu gì? Chẳng lẽ ra hiệu bằng tay? Nếu nhân viên không hiểu thì phải làm sao?

Lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan cảm thấy không nói được là một chuyện rất khó chịu, thậm chí còn không thể giao tiếp với người khác.

Doanh thu của trung tâm thương mại rất tốt, nhưng cô vẫn phải ra mặt.

Lần đầu tiên, Thẩm Hạ Lan cực kỳ mong muốn chữa lành cho cổ họng của mình.

Cô nhắn messenger cho Lam Tử Thất bảo Lam Tử Thất cầm thư uỷ quyền mà cô nhận được đến trung tâm thương mại Gia Hoà để rút một khoản tiền, nhưng cô cần giấy tờ từ cố vấn pháp lý của trung tâm mua sắm.

Thẩm Hạ Lan biết, chuyện này chỉ có thể tìm Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan do dự mãi cuối cùng cũng gửi messenger cho Diệp Ân Tuấn để nói suy nghĩ của mình cho anh biết.

Nghe Thẩm Hạ Lan cần tiền, Diệp Ân Tuấn sốt ruột hỏi: “Em gặp chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là có việc cần dùng chút tiền, nếu trung tâm thương mại Gia Hoà là của tôi thì có phải được quyền thay cố vấn pháp lý thành người của mình không?”

Thẩm Hạ Lan không muốn mọi chuyện đều phải thông qua Diệp Ân Tuấn, cảm giác này giống như một đứa trẻ giơ tay xin tiền bố mẹ, mỗi lần đều phải giải thích lý do, thật sự rất bực bội.

Diệp Ân Tuấn lập tức liền hiểu được suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan.

Trước kia Thẩm Hạ Lan không thích quẹt thẻ của anh, bây giờ lại muốn tính toán chi ly với anh, cái cảm giác này đúng là rất khó chịu.

Nhưng Diệp Ân Tuấn không phản bác lại điều đó mà chỉ nói: “Cố vấn pháp lý từ đầu đã làm việc cho trung tâm thương mại rồi, tự nhiên sa thải người ta mà không có lý do gì thì không hay lắm đau? Em yên tâm, anh ta không phải là người của tôi, nếu em muốn, tôi sẽ đưa số của anh ta cho em, hai người tự bàn bạc với nhau.”

“Được, cám ơn.”

Những lời nói lịch sự và xa lạ của Thẩm Hạ Lan làm cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy nghèn nghẹn trong cổ họng.

Sau khi có được thứ mình muốn, Thẩm Hạ Lan đã phớt lờ Diệp Ân Tuấn, như thể Diệp Ân Tuấn là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn trải qua cảm giác bị người ta sử dụng xong liền vứt bỏ.

Anh lắc đầu, đau khổ gượng cười rồi gọi cho Tống Đình, bảo anh ta đi điều tra xem Thẩm Hạ Lan cần tiền để làm gì.

Anh không phải đang giám thị Thẩm Hạ Lan, mà chỉ sợ là cô đang gặp chuyện gì khó khăn.

Với tính cách của Thẩm Hạ Lan nhất định sẽ không nói cho anh biết.

Thẩm Hạ Lan đã liên hệ với cố vấn pháp lý và xác định rằng anh ta không phải là người của Diệp Ân Tuấn, lúc này cô mới yên lòng.

Cô ấy nói về hoàn cảnh của mình với cố vấn pháp lý, sau đó hy vọng rằng Lam Tử Thất sẽ trở thành người được cô uỷ quyền, thay mặt cô trong tất cả mọi việc của trung tâm thương mại Gia Hoà.

Cố vấn pháp lý đã lập một hợp đồng với giấy ủy quyền này, sau đó tìm tới nhà họ Lam theo địa chỉ mà Thẩm Hạ Lan đã đưa.

Lam Tử Thất bị Thẩm Hạ Lan kêu trở về, lúc đầu cô ấy không muốn nhận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Thẩm Hạ Lan, nghĩ đến sự bất tiện của Thẩm Hạ Lan lúc này, cô ấy đã thấp giọng nói: “Tôi chỉ tạm thời thay cô quản lý trung tâm thương mại, đến khi cô nói lại được tôi sẽ lập tức trả lại cho cô, điều này cần phải được ghi trong hợp đồng. Nếu không tôi sẽ không làm.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan hiểu ý của Lam Tử Thất, không thể không cười đồng ý.

Hợp đồng ủy quyền nhanh chóng được ký kết

Với tư cách là người phát ngôn của Thẩm Hạ Lan Lam Tử Thất trực tiếp đến trung tâm thương mại Gia Hoà và lần đầu tiên đi kiểm tra tài vụ.

Từ trên xuống dưới trong trung tâm thương mại giống như gặp phải đại địch.

Bọn họ biết đã đổi chủ nhưng đổi ai thì không biết, ngoại trừ Lý Lệ.

Hiện giờ Lam Tử Thất lấy thân phận là người phát ngôn của Thẩm Hạ Lan để đến đó lại càng làm cho mọi người thêm tò mò về Thẩm Hạ Lan.

Lý Lệ bị xử lý trước tiên, và Diệp Ân Tuấn đã triệt mọi đường sống của cô ta.

Cô ta hiện tại có khổ chỉ biết kêu trời, muốn tìm Thẩm Hạ Lan nhưng không cách nào tiếp cận được cô ta, bởi vì người của Diệp Ân Tuấn vẫn luôn âm thầm bảo vệ Thẩm Hạ Lan, khiến Lý Lệ không cách nào thừa cơ được.

Lý Lệ nghe nói Thẩm Hạ Lan tiếp quản trung tâm thương mại Gia Hoà đã định làm ầm ĩ khi cô đến quan sát tình hình nhưng không người người đến lại là Lam Tử Thất.

Lam Tử Thất biết Lý Lệ nên đã gửi messenger cho Diệp Ân Tuấn nói: “Anh có xử được cô ta không thì bảo? Một nhân viên nữ xử cũng không xong còn muốn níu kéo Hạ Lan?”

Diệp Ân Tuấn đã khi nào phải chịu sự khinh bỉ như vậy đâu cơ chứ?

Cũng có thể nói từ nhỏ đến lớn, không ai dám như nói chuyện với anh như vậy, chỉ có Lam Tử Thất dám.

Bất kể là trước đây hay bây giờ, Lam Tử Thất cũng chưa từng xem Diệp Ân Tuấn ra gì.

Hiện giờ lại sai anh làm việc như sai một thằng đệ.

Diệp Ân Tuấn thở dài một tiếng, tự nhủ, muốn lấy lại được vợ thì trước tiên phải thu phục được cô bạn thân của vợ là Lam Tử Thất mới được.

Anh gửi lại cho Lam Tử Thất một tin nhắn.

“Chỉ một ngày là xong.”

Lam Tử Thất khẽ nhếch mép, trong lòng cực kỳ đắc ý.

Thỉnh thoảng sai sử Diệp Ân Tuấn làm việc rất thú vị.

Cô ấy không hề biết rằng, sau khi cúp máy, Diệp Ân Tuấn đã ra lệnh cho Tống Đình.

Lam Tử Thất dự định sẽ bắt nạt Diệp Ân Tuấn nhưng không ngờ cuối cùng người chịu khổ lại là bạn trai của mình, đương nhiên những chuyện đó về sau mới nói.

Cô đến tài vụ rút tiền, tài vụ cũng không dám nói gì.

Thẩm Hạ Lan vừa lấy được tiền liền đi xem nhà.

Thẩm Hạ Lan đã xem xong nhà vào một buổi chiều. Cô ký hợp đồng, trả tiền, làm giấy chứng nhận, mọi chuyện đều rất trôi chảy.

Khi Diệp Ân Tuấn biết chuyện thì Thẩm Hạ Lan đã bắt đầu tìm công ty trang hoàng nhà.

Diệp Ân Tuấn ngây ngẩn cả người khi thấy Thẩm Hạ Lan dồi dào sức sống và sinh lực như vậy.

Như thể đây là lần đầu tiên anh nhận ra Thẩm Hạ Lan dịu dàng trước mặt lại có thể quyết đoán như vậy.

Những lời của Trương Linh lại vang lên trong tâm trí anh.

Co ta nói: “Chỉ khi rời bỏ anh, Thẩm Hạ Lan mới được tự do.”

Diệp Ân Tuấn không khỏi im lặng tự hỏi.

Là thật sao?

Vậy anh ấy có muốn để cô ấy bay đi không?

Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc vì căn nhà thuộc về chính mình của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đột nhiên hiểu hiểu rằng điều mà anh muốn nhất chính là Thẩm Hạ Lan được sống vui vẻ.

Một khi đã như vậy, anh sẽ thành toàn cho cô. Tuy nhiên đừng nghĩ đến chuyện ly hôn, nhiều nhất là anh chỉ có thể để cho hai người sống riêng mà thôi.

Diệp Ân Tuấn nhắn messenger cho Thẩm Hạ Lan biết về suy nghĩ của mình nhưng anh phát hiện Thẩm Hạ Lan vẫn chưa rút mình ra khỏi danh sách đen, vì vậy anh đành phải nhắn tin vào điện thoại di động của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan xem xong chỉ trả lời một chữ.

“Được.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy hiện tại Thẩm Hạ Lan nói chuyện với anh càng ngày càng tinh giản, cực kỳ giống anh của tám năm trước.

Đây chẳng phải gọi là phong thuỷ luân chuyển sao?

Tuy nhiên, trái tim anh đã để ở chỗ Thẩm Hạ Lan mất rồi, không cách nào lấy về được nữa.

Công việc trang hoàng nhà cửa đang diễn ra hừng hực khí thế và Thẩm Hạ Lan cũng bắt đầu thực hiện kế hoạch thứ hai của mình.

Cô hỏi Lam Dập chuyên gia kia khi nào thì có thời gian.

Hiện tại cô đang rất bức thiết muốn được nói chuyện trở lại.

Chỉ khi trở lại như người bình thường, cô mới có thể cho mình mà lũ trẻ một môi trường sống tốt đẹp.

Trong khi Thẩm Hạ Lan lo lắng chờ đợi thì cuối cùng chuyên gia đó cũng đến, tuy nhiên sắc mặt của Diệp Ân Tuấn Không được tốt.

Anh không thể dễ dàng dung thứ cho một bác sĩ có nhân phẩm không ra gì đến khám bệnh cho Thẩm Hạ nhưng Thẩm Hạ Lan sẽ nghe lời anh sao?

Anh phải làm sao để ngăn cản đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.