Cục Cưng Có Chiêu

Chương 674



CHƯƠNG 674: NGỦ SAY CŨNG LÀ CÁCH ĐIỀU TRỊ TỐT NHẤT CHO ANH ẤY

Con dao găm của Thẩm Hạ Lan tiến thêm một chút.

Anh ta đột nhiên hét lớn lên.

“Đừng giết tôi! Tôi nói tôi nói mà.”

Anh ta sợ hãi run rẩy cả người, mùi nước tiểu tràn ngập khắp xe.

Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày, nhưng không lấy ra.

Anh ta có chút xấu hổ, nhưng để sống sót, anh ta vội nói: “Hoàng Phi và một y tá ở bệnh viện là bạn bè. Anh ta nghe nói anh Diệp có thể không tỉnh lại, hơn nữa phẫu thuật sẽ nguy hiểm rất lớn, vì vậy muốn thừa dịp bây giờ cô đang suy sụp tinh thần mà ra tay. Cũng có thể khiến cho cô vì lo lắng cho tình trạng của chồng mà sinh ra ảo tưởng. Anh ta nói cô là một người phụ nữ chân yếu tay mềm. Bây giờ mà mất đi người đàn ông đó là mất cả bầu trời, tuy rằng Diệp Ân Tuấn có quyền có thế, nhưng bây giờ anh ta đang hôn mê, cô lại câm nên không thể làm ra được chuyện gì to tác. Chỉ có lúc này là thời cơ tốt nhất.”

Thẩm Hạ Lan cười khẩy.

Không ngờ cái người tên Hoàng Phi này thật biết tính toán, nghĩ hay nhỉ.

Thẩm Hạ Lan tắt ghi âm.

Hai mắt tên đại ca đột nhiên mở lớn.

“Cô ……”

Thẩm Hạ Lan không giải thích, trực tiếp cầm dao đánh ngất anh ta.

Có tiếng động cơ ô tô ở bên ngoài.

Đám người Tóc Vàng sửng sốt, hỏi: “Các người có nghe thấy tiếng ô tô không?”

“Nghe lầm sao? Lúc này ai mà rảnh rỗi đến đây chứ?”

Những người khác cho rằng Tóc Vàng quá cẩn thận rồi.

Tóc Vàng lắc đầu nói: “Không đúng, tiếng xe càng ngày càng gần, các người nghe đi.”

Những người khác nghe Tóc Vàng nói vậy thì yên lặng lại nghe ngóng, quả nhiên nghe được tiếng động cơ xe, càng ngày càng gần.

“Mau thông báo cho đại ca.”

Tóc Vàng nhanh chóng chạy về phía chiếc xe tải.

“Đại ca, đại ca, có người đến!”

Anh ta không quan tâm liệu mình có quấy rầy đến hứng thú của đại ca hay không, anh ta vừa mở cửa xe ra, lại cảm thấy một làn hương thoang thoảng bay tới, sau đó có người đấm vào sống mũi mình, trong chốc lát một chất lỏng nóng hổi phun ra ngoài.

“ya!”

Tóc Vàng còn chưa kịp hét lên thì đã bị Thẩm Hạ Lan kéo lên xe, sau đó dùng cùi chỏ đánh anh ta ngất xỉu rồi ném thẳng vào chỗ bên cạnh anh ta.

Thẩm Hạ Lan cũng không đợi người khác tới, nhanh chóng nhảy xuống xe.

Vừa lúc đó, đám người Lam Dũng chạy đến.

Thẩm Hạ Lan để lại một vài người trong số bọn họ canh giữ ở đây.

Đại Quân nhìn thân thủ của Thẩm Hạ Lan, rất thán phục nói: “Mợ Diệp, thân thủ của cô thật sự rất lợi hại. Nếu không tận mắt chứng kiến tôi sẽ không dám tin đâu.”

Thẩm Hạ Lan nghĩ tới một thân bản lĩnh của mình đều do Diệp Ân Tuấn dạy cho cô, cô không khỏi cười khổ một tiếng.

Lam Dũng vội kéo Đại Quân nói: “Đừng tưởng khen chị Thẩm của tôi thì tôi có thể nói tốt cho anh, bây giờ anh còn không mau thừa dịp rèn sắt khi còn nóng mà đi bắt Hoàng Phi đi? Bây giờ lời khai của những người này đã nằm trong điện thoại. Giờ anh ta muốn chối cũng không được.”

“Đúng, đúng, đúng, bây giờ anh ta còn đang hôn mê, chính là thời cơ tốt nhất để bắt người, nhưng mà tôi phải trở về xin chỉ thị bắt người đã, chuyện này tôi không thể quyết định được.”

Lam Dũng nhìn Đại Quân, thở dài: “Thật phiền phức.”

“Hết cách rồi, bản chất chính là như vậy.”

Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Dũng, ra hiệu nói: “Chúng ta đi đến chỗ Hoàng Phi trước, chặn anh ta trong nhà, Đại Quân trở về xin chỉ thị, như vậy sẽ không làm chậm trễ.”

“Đúng, đúng, nhưng các người phải chú ý an toàn. Tôi nghe nói Hoàng Phi có dính dáng với người của Đạo Thượng. Ở biên giới có người tiếp ứng, nếu anh ta muốn chạy thì cũng sẽ chạy tới hướng đó. Hơn nữa những người này có khả năng có súng.”

Đại Quân nhắc nhở bọn họ.

“Tôi biết rồi, cám ơn.”

Sau khi Thẩm Hạ Lan nói xong thì giao người cho Đại Quân, mình thì lên xe của Lam Dũng, di chuyển về phía nhà của Hoàng Phi.

Sau khi lên xe, Lam Dũng có chút lo lắng nhìn Thẩm Hạ Lan, hỏi: “Chị Thẩm, chị không sao chứ? Uống nhiều rượu như vậy, có phải bây giờ bụng không thoải mái không? Tôi có thuốc dạ dày và nước nóng, chị mau uống đi. Tôi biết không cho chị đi thì chị sẽ không đồng ý, vậy cũng đừng làm tôi và chị tôi lo lắng, được không?”

Thẩm Hạ Lan biết Lam Dũng là vì tốt cho cô, nói thật, bụng cô quả thực có chút không thoải mái.

Cô cầm thuốc và nước để uống thuốc, lúc này mới cảm thấy khá hơn.

Lam Dũng thấy cô khỏe hơn mới yên tâm.

Khi họ đến cửa nhà của Hoàng Phi, Lam Tử Thất đang theo dõi ở đây nhanh chóng xuất hiện.

“Hoàng Phi vẫn chưa trở về.”

Lời nói của Lam Tử Thất khiến Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.

“Hôm nay anh ta chưa xuất hiện?”

“Vẫn chưa, tớ cho người theo dõi ở đây một ngày rồi. Hoàng Phi đã một ngày không về. Vợ anh ta như thường lệ mua đồ ăn nấu cơm đón con. Xem ra cũng không có gì đặc biệt.”

“Anh ta có thể đi đâu chứ?”

Thẩm Hạ Lan có chút phiền muộn.

Nếu hôm nay không thể bắt được Hoàng Phi thì e rằng sau này sẽ có phiền phức. Bây giờ cô thực sự không còn dư sức để đối phó với Hoàng Phi.

“Đại Quân gửi tin nhắn.”

Điên thoại của Lam Dũng reo lên.

Anh ta xem xong nói: “Hoàng Phi có nhân tình, ở trong thành phố này, chúng ta có thể tới đó tìm anh ta. Đại Quân nói anh ta rất có thể đang ở chỗ của tình nhân anh ta.”

“Tên cặn bã này lại có tình nhân nữa chứ.”

Lam Tử Thất tức giận nghiến răng nói.

“Được rồi, chúng ta mau đi thôi, nhân lúc anh ta còn chưa cảnh giác, chặn anh ta trong nhà.”

Thẩm Hạ Lan quơ tay nói, mấy người bọn họ tiếp tục đi về phía nhà của tình nhân Hoàng Phi, nhưng Hoàng Phi đã đánh hơi được, bỏ chạy rồi.

Tình nhân của anh ta đang khóc lóc om sòm trước mặt Thẩm Hạ Lan, bị Thẩm Hạ Lan tát cho một bạt tay.

Đây là lần đầu tiên Lam Tử Thất thấy Thẩm Hạ Lan ra tay với một người dứt khoát như vậy.

Không có tin tức từ Đại Quân, Thẩm Hạ Lan cũng không thể nào tiếp tục truy tìm tung tích của Hoàng Phi được nữa.

Nghe nói thì anh ta có người ở biên giới Myanmar, rất có thể anh ta đã đến đó.

Thẩm Hạ Lan tính toán khoảng cách từ đây đến biên giới giáp với Myanmar, cô lắc đầu bất lực nói: “Tôi không thể đến đó được, Ân Tuấn cần người chăm sóc, tôi không thể rời khỏi đây được.”

“Chúng tôi sẽ đi.”

Lam Tử Thất và Lam Dũng chủ động xin đi.

Thẩm Hạ Lan có chút do dự.

“Biên giới bên đó quá hỗn loạn, Tử Thất cậu không được đi.”

“Không sao, còn có Lam Dũng mà. Có nó bên cạnh tớ sẽ không sao đâu, cậu đừng lo, hơn nữa cái tên Hoàng Phi kia có thể bay lên trời được sao?”

Lam Tử Thất mỉm cười giải thích.

“Đúng vậy, chị Thẩm, có tôi đây mà. Tuy tôi đánh không lại anh Diệp, cũng không đánh lại chị, nhưng tôi có đầu óc. Đừng lo lắng, tôi sẽ không chiến đấu một mình đâu. Chỉ cần tìm được tung tích của Hoàng Phi thì tôi và chị tôi sẽ lập tức thông báo cho chị. Tôi hứa với chị, chỉ cần chưa nhận được mệnh lệnh của chị, chúng tôi sẽ không hành động, được không?”

Nghe Lam Dũng nói vậy, Thẩm Hạ Lan mới gật đầu.

“Nhất định phải chú ý an toàn.”

“Đừng lo.”

Lam Dũng và Lam Tử Thất trở về khách sạn thu dọn một chút, sau đó lái xe đến biên giới.

Trong phút chốc chỉ còn lại một mình Thẩm Hạ Lan trong khách sạn.

Cô nhìn căn phòng trống trải, nhất thời cảm thấy hơi buồn.

Nhưng mà, Thẩm Hạ Lan không ở lại khách sạn mà đi đến bệnh viện.

Diệp Ân Tuấn vẫn đang hôn mê, nhưng mà đã được chuyển từ phòng giám sát sang phòng chăm sóc đặc biệt.

Thẩm Hạ Lan đến bên giường anh ngồi xuống, trên người vẫn còn vương mùi rượu.

Cô mỉm cười nhìn Diệp Ân Tuấn, đứng dậy lấy khăn nhúng nước nóng rồi lau mặt cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn giống như chỉ đang ngủ thôi.

Đã rất lâu rồi Thẩm Hạ Lan mới nhìn kỹ Diệp Ân Tuấn như vậy.

Cô ngồi bên cạnh Diệp Ân Tuấn, lặng lẽ nhìn anh, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cô mơ thấy Diệp Ân Tuấn đã khỏe lên, bọn họ vui vẻ đưa bọn trẻ đi chơi, bọn trẻ đặc biệt vui vẻ.

Trong giấc mơ, Thẩm Hạ Lan cười rất vui vẻ, Diệp Ân Tuấn cũng rất vui.

Khi mở mắt ra, Thẩm Hạ Lan nhìn căn phòng bệnh màu trắng, nhìn Diệp Ân Tuấn vẫn đang nằm trên giường bệnh, trái tim cô đau nhói từng cơn.

Cô lau mặt cho Diệp Ân Tuấn, thu dọn một chút rồi ra khỏi phòng bệnh.

Thẩm Hạ Lan xem đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi, Tô Nam và Bạch Tử Đồng chắc đã dậy rồi.

Cô lấy điện thoại ra nói cho Tô Nam biết tình hình của Diệp Ân Tuấn, hy vọng Tô Nam có thể đến xem xem có thể đưa ra một số kiến nghị cho Diệp Ân Tuấn, hoặc có thể phẫu thuật được hay không.

Tô Nam nhìn tin nhắn Thẩm Hạ Lan gửi tới, không nói hai lời đặt vé máy bay.

Khi Thẩm Hạ Lan đón Tô Nam, cô nhìn ra đằng sau.

Tô Nam biết Thẩm Hạ Lan đang nhìn cái gì, anh ta thấp giọng nói: “Tử Đồng không đến, bệnh viện có hội nghị, cô ấy là trưởng khoa nên không thể đi được.”

“Nhờ hết vào anh vậy.”

Thẩm Hạ Lan nói với Tô Nam.

“Không sao, anh ấy là bạn bè của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Hai người cùng nhau đến bệnh viện.

Tô Nam và các bác sĩ ở đây đưa Diệp Ân Tuấn vào phòng phẫu thuật, Thẩm Hạ Lan ở bên ngoài đợi, đợi cả một ngày.

Thẩm Hạ Lan lòng như lửa đốt, nhưng chỉ có thể chờ đợi.

Cô hy vọng Tô Nam có thể chữa khỏi bệnh cho Diệp Ân Tuấn.

Khi trời đã tối đen, đám người Tô Nam cuối cùng cũng đi ra.

“Thế nào rồi?”

Thẩm Hạ Lan vội tiến lên hỏi.

Mọi người đều rất mệt, dáng vẻ trông mệt mỏi rã rời, sắc mặt không được tốt lắm.

Tô Nam nhìn Thẩm Hạ Lan, có chút khó khăn lắc đầu nói.

“Xin lỗi, chúng tôi đã thảo luận một ngày, lên mấy phương án, nhưng cuối cùng chúng tôi không thể chắc chắn về ca phẫu thuật. Hạ Lan, có lẽ bây giờ ngủ say cũng là cách điều trị tốt nhất cho anh ấy.”

Những lời này của Tô Nam rất khó hiểu.

Anh ta hiểu rõ tình cảm giữa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn hơn bất cứ ai. Họ đã trải qua rất nhiều chuyện và tưởng chừng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng họ không ngờ rằng bà cụ Diệp lại làm như vậy.

Nếu không phải bà cụ Hoắc bị ép chết, Thẩm Hạ Lan phải chịu đựng quá nhiều chuyện, thì có lẽ bây giờ họ sẽ là một cặp vợ chồng khiến người ta ngưỡng mộ.

Nhưng bây giờ, anh ta lại nói với Thẩm Hạ Lan những điều tàn nhẫn như vậy, Tô Nam thực sự rất không thoải mái.

Thẩm Hạ Lan sững sờ, cô nhìn Tô Nam, có chút khó tin hỏi: “Anh nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.”

“Cô hiểu mà, Hạ Lan, giống như những gì tôi vừa nói. Ân Tuấn bây giờ không thể chịu đựng bất kỳ cuộc phẫu thuật nào nữa. Có thể sẽ có ai đó giỏi hơn tôi, nhưng tôi không làm được. Cho nên, bây giờ anh ấy đang hôn mê, có lẽ là cách duy nhất có thể duy trì mạng sống của anh ấy.”

Nghe những lời Tô Nam nói, trái tim của Thẩm Hạ Lan như vỡ nát.

Người kiêu ngạo như Diệp Ân Tuấn, người ngông cuồng tự đại như Diệp Ân Tuấn, từ nay về sau sẽ phải hôn mê trên giường bệnh, Thẩm Hạ Lan quả thật không dám nghĩ nữa.

Không!

Đây không phải là cuộc sống của Diệp Ân Tuấn!

Càng không phải phần đời còn lại của Diệp Ân Tuấn!

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.