Cục Cưng Có Chiêu

Chương 699



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 699: ANH YÊU EM, NHƯNG LẠI BỎ LỠ EM

“Trương Mẫn không sao, anh đừng lo.”

Thẩm Hạ Lan làm dấu tay nói.

“Không sao? Cả người cô ấy toàn là máu như vậy.”

Tống Dật Hiên hồn bay phách lạc ngồi trên ghế dài.

Anh ta nắm chặt tóc mình, không ngừng bứt.

Sao lại uống rượu say chứ?

Sao lại để một mình Trương Mẫn gặp phải tất cả những chuyện này chứ?

Nhưng mà có hối hận hơn nữa thì có ích gì?

Tống Dật Hiên khó chịu, Thẩm Hạ Lan cũng không dễ chịu. Là cô muốn gom Trương Mẫn và Tống Dật Hiên lại thành đôi, nhưng bây giờ Trương Mẫn biến thành thế này, cô biết rõ là không liên quan nhiều đến cô, nhưng mà trong lòng vẫn khó chịu.

Bạch Tử Đồng không biết phải an ủi bọn họ thế nào, chỉ có thể lặng yên đợi cùng.

Thời gian từng gây từng phút trôi qua, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt.

Tống Dật Hiên lại có chút sợ hãi.

Lúc Chung Lỗi đi ra nhìn nhìn bọn họ, thấp giọng nói: “Tình hình người bệnh không ổn lắm.”

“Sao rồi?”

Tống Dật Hiên vội vàng hỏi.

Anh ta cảm thấy tay của mình đang run rẩy, tim cũng run rẩy.

Thẩm Hạ Lan cũng căng thẳng nhìn Chung Lỗi.

Chung Lỗi thở dài một tiếng nói: “Trên người người bệnh có nhiều chỗ gãy xương, gãy ba cái xương sườn, nhưng nơi khác đều có tụ máu, may mắn là đưa đến kịp thời, nếu không rất có thể xuất huyết đè lên dây thần kinh, dẫn đến hậu quả không tốt. Còn một chuyện càng quan trong hơn là, tử cung của người bệnh bị thương.”

“Anh nói cái gì?”

Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan lập tức mở to mắt.

“Đàn anh, chẩn đoán chính xác không?”

Bạch Tử Đồng có chút không biết phải thế nào.

Chung Lỗi gật nhẹ đầu, đáng tiếc nói: “Đối phương ra tay quá ác, tử cung là nơi yếu ớt nhất của phụ nữ, nhìn trước mắt thì, cần thời gian phục hồi rất lâu, đương nhiên ý tôi là xoa bóp và châm cứu trung y, tây y có lẽ không có tác dụng nhiều lắm. Về phần trị liệu này cần bao nhiêu thời gian, tôi không dám xác định. Có lẽ mấy tháng là được, có lẽ một năm nửa năm, có lẽ thời gian dài hơn nữa, cũng mới có thể khôi phục được, cũng đã qua thời kỳ sinh con rồi. Cho nên tôi cần gặp người thân trực tiếp của bệnh nhận, cái này cần có người thân trực tiếp ký tên.”

Cả người Tống Dật Hiên đều là mơ màng.

Anh biết một cái tử cung quan trọng với người phụ nữ thế nào hơn bất kỳ ai.

Trương Mẫn còn chưa kết hôn, còn chưa có bạn trai, cuộc sống của cô ấy còn chưa bắt đầu, cũng bởi vì anh mà một người bị tàn phế như bây giờ.

Anh hối tiếc, đau khổ, cũng không thể làm thời gian đảo ngược.

Tống Dật Hiên trầm mặc làm Thẩm Hạ Lan cũng rất đau lòng.

Cô lấy điện thoại ra định tìm số điện thoại của Trương Mẫn, lại phát hiện Trương Mẫn không để lại số điện thoại liên hệ của người thân.

“Làm sao thế?”

Bạch Tử Đồng thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan hơi lạ, vội vàng hỏi.

Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói: “Người thân liên lạc của Trương Mẫn không có ghi.”

Tống Dật Hiên hơi nhíu mày.

“Anh đi tra thử xem, Trương Mẫn là người nơi nào?”

Thẩm Hạ Lan đưa tài liệu của Trương Mẫn cho Tống Dật Hiên.

Không lâu sau, báo cáo về Trương Mẫn đã gửi đến.

Tống Dật Hiên xem báo cáo trên điện thoại, lập tức có chút không nói nên lời.

“Làm sao thế?”

Con ngươi Tống Dật Hiên có chút chua xót, anh ta nhìn Chung Lỗi nói: “Tôi là người thân của cô ấy, tất cả của cô ấy để tôi phụ trách.”

“Anh?”

Chung Lỗi có chút băn khoăn nhìn Bạch Tử Đồng và Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cũng ngây người, chợt nghe thấy Tống Dật Hiên nói: “Đúng, tôi là vị hôn phu của cô ấy! Quãng đời còn lại của cô ấy do tôi phụ trách.”

Nói xong, anh ta nhìn qua Thẩm Hạ Lan, xoay người đi ra ngoài.

Cái nhìn này, làm Thẩm Hạ Lan cũng đau lòng.

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

Cô đúng là hy vọng Tống Dật HIện và Trương Mẫn có thể bên nhau, chỉ có điều không phải như thế này.

“Tôi đi xem anh ta một chút.”

Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói với Bạch Tử Đồng xong, đuổi theo Tống Dật Hiện ra ngoài.

Tống Dật HIên không chạy xa, anh ta đi vào trong vườn hoa phía sau bệnh viện.

Nơi này tương đối ít người, Tống Dật Hiên ngồi xổm giữa bụi hoa, che miệng lại lặng lẽ khóc.

Bờ vai anh ta run lên, vóc dàng 1m85 nhìn từ đằng sau lại có chút giống như một đứa bé vô lực.

Thẩm Hạ Lan từ từ đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Cô không biết mình nên nói gì để dỗ dành Tống Dật Hiên, dù sao chuyện xảy ra như bây giờ chính cô cũng cảm thấy thẹn với Trương Mẫn.

Hơi thở quen thuộc làm Tống Dật Hiên ngừng khóc.

Anh ta lau qua nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn trời, giống như là ép cho nước mắt chảy ngược vào trong.

Thẩm Hạ Lan vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh ta.

“Tôi không sao!”

Giọng Tống Dật Hiên khàn khàn, lại thấp giọng nói: “Thẩm Hạ Lan, tôi chỉ sợ không thể tiếp tục yêu em.”

Nói những lời này nước mắt Tống Dật Hiên lại lần nữa chảy ra.

Anh ta biết, mình làm như vậy cực kỳ giống như một đứa bé, nhưng mà anh ta không chống chế nổi tình cảm của mình.

Anh ta đã từng nói muốn chăm sóc Thẩm Hạ Lan cả đời, anh ta từng nói, cho dù đợi đến lúc tóc trắng xóa, anh ta cũng phải đợi Thẩm Hạ Lan.

Nhưng bây giờ tất cả lời thề đều biến thành hoa trong gương trăng trong nước, không còn gì nữa.

Vừa nghĩ đến sau này sẽ mỗi người một ngả với Thẩm Hạ Lan, trong đầu vừa nghĩ đến sau này, sinh hoạt không còn lấy Thẩm Hạ Lan làm trung tâm, lòng của anh ta rất đau đớn.

“Tôi vẫn luôn không tin vào số mệnh, vẫn cảm thấy chỉ cần tôi đủ cố gắng, chỉ cần tôi cố chấp, sẽ đợi được ngày xuân nở hoa về. Dù cho lúc tôi và em đều tóc bạc trắng, tôi cũng sẽ không để ý. Nhưng mà bây giờ tôi mới biết, con người cả đời này thật sự phải xem trọng duyên phận. Tôi yêu em, lại bỏ lỡ em.”

Tống Dật HIên nói xong, lần nữa khó chịu ôm kín mặt mình, ngã người nằm xuống đất bùn.

Thẩm Hạ Lan vẫn luôn hy vọng Tống Dật Hiên buông bỏ tình cảm với mình, nhưng mà cô không hy vọng buông bỏ trong cách như vậy.

“Tống Dật Hiên, anh cũng biết, tôi vẫn luôn hy vọng anh sống tốt hơn tôi.”

Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói.

Tống Dật Hiên đau khổ cười: “Em không phải là tôi, sao biết được chờ em không phải là cách sống tốt nhất của tôi? Nhưng mà bây giờ nói những chuyện này thì có tác dụng gì chứ? Tôi chú định bỏ lỡ em, nếu như không có Trương Mẫn, có lẽ anh còn có thể tiếp tục kiên trì, nhưng mà bây giờ Trương Mẫn thành ra thế này, tương lai của cô ấy, cuộc sống của cô ấy vốn không nên như vậy. Cũng là bởi vì tôi, bởi vì tôi cô ấy mới biến thành như vậy. Tôi phải chịu trách nhiệm với cô ấy, nhưng mà Thẩm Hạ Lan, tôi phải chịu trách nhiệm với Trương Mẫn, thì buộc phải bỏ qua tình yêu với em. Tôi không thể phụ bạc cô ấy, nếu như trong lòng của tôi vẫn có em, đây là vũ nhục và không công bằng với cô ấy. Tôi muốn thử thu hồi lại tình yêu đã dành cho em, muốn thử yêu Trương Mẫn, muốn thử cho cô ấy tất cả những gì mà một cô gái nên nó. Nhưng mà tim của tôi rất đau, thật sự quá đau. Buông tay không nhẹ nhàng như tôi nghĩ, thế nhưng buộc phải làm. Thẩm Hạ Lan, cho tôi ôm em một cái, ôm em một cái cuối cùng.”

Anh ta khóc như một đứa bé, đứng dậy khỏi mặt đất, ôm lất Thẩm Hạ Lan, lặng lẽ khóc.

Nước mắt nóng hổi làm làm bả vai Thẩm Hạ Lan bị đốt cháy, thẩm thấu vào trong lòng cô.

Không nên như vậy!

Hạnh phúc của Tống Dật Hiên không nên như vậy!

Cô muốn ủi, muốn nói gì đó, mặc dù phát hiện tất cả ngôn ngữ đều trở nên nhạt nhẽo vô lực, tất cả an ủi cũng sẽ trở thành muốn hạt rắc lên vết thương của Tống Dật Hiên, làm anh ta đau đớn hơn.

Vẫn cảm thấy Tống Dật Hiện nói yêu cô chỉ là một câu nói đùa, cô cho rằng qua một thời gian ngắn Tống Dật Hiên sẽ quên đi tình cảm này, thế này một khắc này, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện duyên phận tàn nhẫn.

Tống Dật Hiên muốn tình yêu, cô không cho được.

Cô muốn Tống Dật Hiên hạnh phúc, lại biến thành như bây giờ.

Thẩm Hạ Lan vươn tay, ôm chặt Tống Dật Hiên.

Đây là người anh em của cô, là người anh em của cô, là tri kỷ đã từng nắm lấy sinh mệnh của nhau. Cô biết từ hôm nay trở đi, Tống Dật Hiên sẽ thu lại tình cảm với cô, trải qua cuộc sống thuộc về anh ta và Trương Mẫn.

Nên chúc phúc anh, nhưng làm sao cũng không mở miệng được.

Thiên ngôn vạn ngữ tắc ở cổ họng, chỉ biến thành một cái thở dài thật sâu.

Tống Dật Hiên ngửi thấy hơi thở trên người Thẩm Hạ Lan, càng thêm khó chịu.

Hơi thở này anh ta quen thuộc đã lâu, lâu đên mức anh ta cho rằng đã dung hợp vào trong xương máu mình, nhưng mà giờ khắc này, lại phải bỏ đi tất cả.

Anh ta đau đến mức hít thở không thông, thế nhưng anh ta vẫn không thể chết được, bởi vì anh còn thiếu một người phụ nữ khác cả đời.

Tống Dật Hiên khóc đến đau cả mắt.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng chua xót, nước mắt ẩm ướt hai con ngươi.

Cô muốn đẩy Tống Dật Hiên ra nói gì đó, Tống Dật Hiên đã đẩy cô ra trước.

Trong ánh mắt đẫm lệ, cô nhìn thấy một nụ cười vô cùng thê lương mà đau khổ của Tống Dật Hiên.

Anh ta nói: “Thẩm Hạ Lan, tạm biệt.”

Anh ta nói: “Thẩm Hạ Lan, kiếp sau xin cho tôi vào lúc thời gian vừa đúng gặp được em.”

Anh ta nói: “Thẩm Hạ Lan, xin em chúc phúc anh.”

Thẩm Hạ Lan một chữ cũng không nói ra được.

Cô nhìn thấy Tống Dật Hiên ngậm lấy nước mắt và nụ cười xoay người.

Cô biết, cái quay người này, bọn họ hoàn toàn bỏ lỡ nhau.

Quãng đời sau này, anh ta không còn là một người ái mộ Thẩm Hạ Lan cô nữa, không còn người cái người cố chấp ở đằng sau hét lên muốn đợi cô cả đời.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Bọn họ không phải là tình yêu, mà còn hơn là thân tình.

“Tống Dật Hiên, chúc anh hạnh phúc.”

Thẩm Hạ Lan gào thét trong lòng, nhìn Tống Dật Hiên từng bước ra khỏi tầm mắt của mình, lúc này mới từng bước rời đi.

Tống Dật Hiện đến phòng vệ sinh, rửa sạch mặt mình, nhìn mình trong gương, anh ta cười có chút phức tạp.

“Tống Dật Hiên, mày phải trả nợ. Thiếu nợ của Trương Mẫn, mày phải dùng cả đời này trả lại.”

Nói xong, anh ta làm một thủ thế với chính mình, sau đó ra khỏi phòng vệ sinh.

Lúc đi vào phòng bệnh, Bạch Tử Đồng đang ở cùng với Trương Mẫn đang hôn mê.

Cả người Trương Mẫn quấn toàn băng gạt, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

“Để tôi đi.”

Tống Dật Hiên nhận lấy khăn mặt trong tay Bạch Tử Đồng, đi thẳng vào phòng vệ sinh giặt nước ấm.

Bạch Tử Đồng thấy Tống Dật Hiên như vậy, không khỏi nói: “Tống Dật Hiên, anh nghĩ thông chưa, anh thật sự muốn cùng với Trương Mẫn?”

“Trương Mẫn rất tốt, cô ấy tâm địa thiện lương, làm người hào sảng, chúng tôi sống chung cũng tốt lắm.”

“Nhưng mà anh yêu cô ấy sao? Anh đơn phương muốn kết hôn với Trương Mẫn, Trương Mẫn đồng ý không? Lúc cô ấy cứu anh cũng không nghĩ muốn anh phải lấy thân báo đáp, anh như vậy là không công bằng với cô ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.