Cục Cưng Có Chiêu

Chương 781



CHƯƠNG 781: TÔI MUỐN LY HÔN VỚI ÔNG

“Cô cười cái gì? Thẩm Hạ Lan, cô đừng có nói hươu nói vượn, tôi không làm gì cả, tôi không làm! Không phải tôi làm!”

Thẩm Hạ Lan cũng không phản bác, chỉ mỉm cười nhìn bà ta.

Phương Quyên đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng có chút lạnh.

Bà ta xoa cánh tay của mình, vô ý thức nhìn quanh bốn phía, nhìn sắc mặt khác nhau của tất cả mọi người với dáng vẻ có tật giật mình.

“Được rồi, Phương Quyên, bà làm gì với tôi, tôi không muốn nói ở đây nữa, đến cục cảnh sát rồi nói, bà nên thành thật khai báo đi. Tôi không muốn nhìn thấy bà nữa, đồ đạc của bà tôi đã cho người thu dọn xong rồi, lát nữa bà mang theo đi.”

Lưu Mai nói với dáng vẻ bà chủ gia đình, điều này khiến Phương Quyên không chấp nhận được.

“Tôi ở trong cái nhà này gần hai mươi năm, bà dựa vào cái gì mà trở về ra lệnh cho tôi?”

“Chỉ dựa vào việc bà ấy là người vợ Tống Hải Đình tôi cưới hỏi đàng hoàng! Là bà Tống thật sự!”

Câu nói của Tống Hải Đình lập tức chọc tức Phương Quyên.

“Tống Hải Đình, lúc ông nằm chung một giường với tôi thì không nói như vậy! Ông là đồ cặn bã! Đều do ông hết! Nếu như trong lòng ông không muốn nâng tôi lên làm vợ cả, thì Lưu Mai có là gì? Tôi làm trâu làm ngựa cho nhà họ Tống các người nhiều năm như vậy, mà cuối cùng không lấy được thứ gì, tôi không cam tâm!”

Nói xong, Phương Quyên lập tức bổ nhào về phía Tống Hải Đình.

Tống Đình khẽ nhíu mày, kịp thời ôm lấy Phương Quyên.

“Mẹ, đủ rồi! Mẹ tỉnh lại đi được không? Mẹ còn muốn náo loạn như một thằng hề đến lúc nào? Con là con của mẹ và Vu Vĩ, mà mẹ lại muốn đưa con vào nhà họ Tống, chính mẹ không cảm thấy mất mặt, nhưng mẹ có nghĩ tới cảm nhận của con không?

Rốt cuộc con là gì với mọi người? Con người ta đều được người lớn nâng niu trong lòng bàn tay mà trưởng thành, vậy con thì sao? Vì sao lúc trước lại sinh con ra? Vì sao chứ?”

Tống Đình thật hỏng mất.

Cho dù anh ta luôn cứng rắn, nhưng giờ phút này cũng không kiềm chế được.

Phương Quyên nhìn Tống Đình khóc đỏ hai mắt, lập tức không biết nên nói thế nào.

“Con trai, vì mẹ yêu con! Mẹ làm như vậy cũng là vì con. Nhà họ Tống rất có tiền, còn mẹ từ nhỏ đã sợ nghèo, nên không muốn để con chịu khổ vì mẹ, con hiểu không? Nếu không vì thế thì sao mẹ có thể để cho Vu Vĩ ném con đi? Con là con trai mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra! Con là miếng thịt trên người mẹ rơi xuống đó!”

Phương Quyên làm trong lòng Tống Đình cảm thấy rất khó chịu.

“Tiền tiền tiền! Trong mắt mẹ chỉ có tiền! Vì tiền của nhà họ Tống mà mẹ có thể vứt bỏ luân lý đạo đức, mẹ có thể vứt bỏ con ruột của mình. Nhà họ Tống rất có tiền sao? Mẹ cảm thấy nhà họ Tống rất có tiền sao? Nếu như mẹ thiếu tiền thì cứ nói với con, con cho mẹ! Nhiều năm như vậy, Sếp Diệp dẫn dắt con đầu tư vào công ty đầu tư, đầu tư hoàng kim, đầu tư vào nguồn năng lượng mới, con không chút khách khí nói với mẹ, chưa chắc nhà họ Tống nhiều tiền hơn con! Nếu như mẹ rất cần tiền thì nói với con. Chúng ta quang minh chính đại kiếm tiền không được sao? Tại sao phải đi vào con đường không chân chính? Tại sao phải làm ảnh hưởng đến mạng người? Rốt cuộc tiền và mạng sống cái nào quan trọng hơn?”

Tống Đình gầm nhẹ, một dòng lệ nóng lập tức làm nhòe hai mắt anh ta.

Nếu không nể mặt Tống Đình, Thẩm Hạ Lan sẽ không nói nhảm với Phương Quyên nhiều như vậy. Chỉ là bởi vì Tống Đình, bởi vì Diệp Ân Tuấn không nỡ làm vậy với Tống Đình, nên cô mới chậm lại một chút.

Phương Quyên nghe Tống Đình hét lên, không kiềm được hỏi: “Con trai, những gì con nói đều là thật sao? Con có nhiều tiền?

Con có nhiều tiền hơn nhà họ Tống?”

“Đúng vậy, nếu mẹ cần, con có thể cho mẹ hết, nhưng bây giờ mẹ đã làm ra chuyện gì chứ?”

“Trước tiên con đừng quan tâm mẹ đã làm gì, con trai, con có tiền như vậy, con tranh thủ thời gian mời một luật sư giỏi cho mẹ đi, mẹ không thể ngồi tù. Mẹ đã lớn tuổi rồi, nếu như ngồi tù thì sẽ chết ở trong đó mất!”

Phương Quyên nắm chặt cánh tay Tống Đình.

Tống Đình thật sự rất thất vọng.

Đến lúc này, Phương Quyên vẫn không tỉnh ngộ.

Tại sao anh ta lại có một người mẹ như vậy chứ?

Tống Đình nhìn ánh mắt tha thiết của Phương Quyên, kéo bàn tay đang bám trên cánh tay mình xuống, sau đó lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ không phải trẻ con, lúc mẹ quyết định muốn cướp đi mạng người, mẹ nên biết khi sự thật sáng tỏ, báo ứng sẽ đến. Mẹ nhất định phải trả giá cho hành vi của mình.”

“Rốt cuộc con có phải con của mẹ không? Mẹ con sắp phải ngồi tù, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy? Tống Đình, con mau tìm luật sư cho mẹ đi, nhanh lên! Huống hồ Trương Mẫn cũng do mẹ nuôi lớn, mẹ bỏ nhiều tiền vì cô ta như vậy, làm sao mẹ có thể không lấy chút lãi?”

“Lấy chút lãi chính là một mạng người sao? Vậy mẹ thật sự làm người ta cảm thấy sợ hãi!”

Tống Đình vô cùng lạnh lùng, thật ra trong nội tâm anh ta đã đau muốn chết.

Phương Quyên lập tức đẩy anh ta ra, “Mày đúng là đứa con bất hiếu! Đồ bất hiếu! Nếu biết bây giờ mày sẽ biến thành như này thì lúc đầu tao nên bóp chết mày!”

Nghe Phương Quyên nói ra lời nói tàn nhẫn, trong lòng Tống Đình lệ chảy thành sông.

“Mợ chủ, để cảnh sát vào đi.”

Tống Đình mệt mỏi nhắm mắt lại nói với Thẩm Hạ Lan.

“Được.”

Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu.

Thật ra cảnh sát đã tới từ sớm, nhưng mọi người đang nói chuyện nên họ đứng chờ ở bên ngoài, bị bảo vệ nhà họ Diệp ngăn lại.

Nghe thấy Tống Đình nói như vậy, Thẩm Hạ Lan biết anh ta đã đưa ra lựa chọn.

Phương Quyên thấy con của mình muốn báo cảnh sát bắt mình, không khỏi nhảy dựng lên.

“Tôi không ngồi tù! Tôi tuyệt đối không ngồi tù! Tống Đình, tên hèn nhát này! Mày trơ mắt nhìn mẹ mẹ mày bị người ta bắt đi sao?”

Thế nhưng Tống Đình lại không nhìn bà ta, thật sự không thể nhìn.

Phương Quyên tiếp tục kêu gào ầm ĩ, cảnh sát đã đẩy cửa vào.

“Bà Phương Quyên, xin bà theo chúng tôi về sở cảnh sát để tiến hành điều tra!”

“Điều tra cái gì mà điều tra? Tôi sẽ không đi với các người đâu! Tôi đã làm chuyện gì sai, các người đừng đụng vào tôi! Đừng đụng vào tôi!”

Phương Quyên thét chói tai, cố gắng thoát ra, nhưng không thể thoát khỏi sự trói buộc của cảnh sát, cuối cùng bà ta đã được dẫn đi.

Lưu Mai nhìn kết cục của sự việc, ho khan một tiếng nói: “Tốt, chuyện này đã kết thúc, lần này tôi trở về, thật ra là có chuyện muốn nói với ông, Tống Hải Đình, thừa dịp tất cả mọi người đều ở đây, tôi sẽ dứt khoát nói luôn.”

“Bà đừng nói nữa, thân thể bà còn yếu lắm, để tôi kêu Dật Hiên dẫn bà lên lầu nghỉ ngơi.”

Tống Hải Đình vội vàng ngăn cản Lưu Mai.

Lưu Mai lại nhìn ông ta, nói: “Tống Hải Đình, trốn tránh không phải cách để giải quyết vấn đề, đã nhiều năm như vậy, tôi một mực ngơ ngơ ngác ngác mà sống, đến mức chính con trai tôi còn nhỏ mà đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Đời này tôi không hề có lỗi với ông, tôi chỉ có lỗi với con trai mình. Dây dưa nhiều năm như vậy, tôi cũng mệt rồi, cho nên chúng ta ly hôn đi.”

Lưu Mai cảm thấy thoải mái khi nói ra những lời này.

Hóa ra xóa bỏ một cuộc hôn nhân không có tình yêu sẽ nhẹ nhõm như vậy.

Qua nhiều năm, vì sao từ đầu đến cuối mình lại không muốn làm rõ chuyện này chứ?

Tống Hải Đình nghe Lưu Mai muốn ly hôn với mình, vô ý thức lắc đầu.

“Tôi không đồng ý. Lưu Mai, tôi biết tôi đã sai, nhiều năm qua tôi cũng không để ý đến bà, nhưng bà nhớ lại chúng ta của trước kia đi, trước kia chúng ta đã vui vẻ cỡ nào! Tin tôi đi, tôi thật sự yêu bà. Phương Quyên nói rất đúng, tôi vẫn luôn giữ lại cái danh bà Tống cho bà, ngoài bà ra, tôi không muốn cho ai nữa.”

“Giữ lại thì làm được gì, không phải bây giờ người ta đều gọi Phương Quyên là bà Tống sao? Bây giờ ba nói ra những lời này, không cảm thấy đỏ mặt sao?”

Tống Dật Hiên nói trước khi Lưu Mai mở miệng.

Thấy con trai ghét bỏ mình, trong lòng Tống Hải Đình khó chịu muốn chết.

Con trai đã từng thân thiết với mình như vậy, từ bao giờ hai người bắt đầu đi về hai thái cực khác nhau đến nỗi cuối cùng không quay lại được vậy chứ?

Tống Hải Đình đau khổ nhìn Tống Dật Hiên nói: “Đã nói vợ chồng khuyên giải không khuyên ly, Dật Hiên, ba là ba của con, là ba ruột của con đó.”

“Ba không cần nhấn mạnh điều này với con, nếu như ba không phải ba con, thì có lẽ ba đã sớm bị con đánh chết rồi. Bây giờ con đã trưởng thành, đã có năng lực sinh tồn, hai người có ly hôn hay không con không tham gia vào, chỉ cần mẹ con được sống hạnh phúc là tốt rồi.”

Nghe được con trai nói như vậy, Lưu Mai vội vàng cầm tay Tống Dật Hiên, vui mừng nói: “Cám ơn con, con trai, vì có con làm bạn, mẹ mới nhận ra cuộc sống của mình vẫn còn màu sắc.”

“Mẹ, mẹ nói gì đó, mẹ là mẹ của con, con không che chở cho mẹ thì che chở cho ai.”

Lời nói của Tống Dật Hiên làm Lưu Mai rưng rưng nước mắt.

Bà ta đặt đơn ly hôn xuống trước mặt Tống Hải Đình, thấp giọng nói: “Lúc kết hôn tôi không mang gì theo, lúc ly hôn tôi cũng không cần gì. Tống Hải Đình, chúng ta dây dưa nửa đời người, tôi đã mệt mỏi rồi, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống an ổn, ở bên cạnh con trai nốt mấy ngày còn lại.”

“Tôi không đồng ý. Lúc ngoại tình tôi cũng không ly hôn, bây giờ thì càng không ly hôn. Huống hồ thân thể bà đã như vậy, tôi sẽ không ly hôn.”

Thấy Tống Hải Đình kiên trì, Lưu Mai than nhẹ một tiếng nói: “Nói thật, những năm này bởi vì Phương Quyên, tôi đã quên mình từng yêu ông bao nhiêu. Tôi vẫn nhớ về sự ấm áp và tình yêu ông đã từng cho tôi, tôi nhớ được vô cùng rõ ràng, lúc mẹ tôi qua đời, ông đã che gió che mưa cho tôi, cổ vũ cho tôi kiên cường lên, lúc đó ông đúng là ta bạch mã hoàng tử của tôi, thế nhưng rốt cuộc là vì sao chứ? Mấy năm sau, tình cảm của chúng ta đã phai nhạt, ông bắt đầu ra ngoài xã giao, bắt đầu ngoại tình, bắt đầu chẳng thèm quan tâm đến con trai. Tôi không biết làm gì để níu kéo ông, nên chỉ có thể không ngừng chịu đựng, hi vọng ông sẽ vì con và vì gia đình này mà trở về, đáng tiếc tôi đã quên, tình yêu đã sớm mất đi hương vị lúc đầu. Tôi cũng biết ông vì tôi điên rồi mới không ly hôn với tôi. Bây giờ tôi bị độc quấn thân, thậm chí không sống được mấy ngày, ông càng không đồng ý ly hôn. Nhưng Tống Hải Đình, hôm nay tôi chỉ muốn cùng nói câu này với ông, cho dù tôi chỉ sống được một ngày nữa, tôi cũng không hi vọng sau khi chết mình sẽ an táng trong mộ tổ nhà họ Tống.”

“Lưu Mai, bà thật sự hận tôi như vậy sao? Chẳng qua tôi chỉ phạm vào sai lầm mà tất cả đàn ông dễ phạm vào thôi, chẳng lẽ đến chết bà cũng không chịu tha thứ cho tôi sao?”

“Không, bởi vì tôi bị bệnh thích sạch sẽ, cho dù là tình cảm hay là thân thể, tôi đều không thể chấp nhận một người bẩn thỉu như ông.”

Câu nói này của Lưu Mai xem như trực tiếp đánh trúng vào Tống Hải Đình.

“Nếu như ông còn có một tia thương tiếc với tôi, còn có một phần lòng tốt, và nhìn vào quãng thời gian chúng ta từng yêu nhau, mời ông ký vào đơn ly hôn. Cảm ơn ông.”

Lưu Mai nhìn chằm chằm vào Tống Hải Đình, đôi mắt đã từng làm ông ta rung động, lúc này lại mang theo một tia áp bách, làm ông ta không thể nhìn thẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.