Cục Cưng Có Chiêu

Chương 790



CHƯƠNG 790: PHẢI CỐ MÀ NHỊN

“Sao vậy?”

Lúc Diệp Ân Tuấn đi vào thì nhìn thấy cô đang vội vàng muốn xuống giường.

“Ba mẹ em không bắt máy, di động cũng tắt. Em muốn sang đó xem thế nào. Nói lại thấy xấu hổ, gần đây em không đi thăm họ, điện thoại cũng chẳng gọi. Em là đứa bất hiếu, ba mẹ chắc chắn rất buồn vì em.”

Cô tự trách mình.

Anh ôm cô vào lòng: “Là do anh sơ suất không lo nghĩ chu toàn. Để anh qua thăm ba mẹ, em ở nhà đợi anh.”

“Không, em muốn đi, mấy tuần rồi em không thăm ba mẹ. Ba mẹ cũng không nhận điện thoại nên em thấy không an tâm, không tự đi thăm em sẽ không yên lòng được.”

Nghe cô nói vậy, anh cũng không thể ép cô ở nhà.

“Được, vậy em chuẩn bị đi, ăn xong chúng ta qua đó. Cơ thể em bây giờ không giống như trước, nếu không ăn anh sẽ không cho em đi đâu hết.”

Anh nói vậy, cô gật đầu nghe theo.

“Được, em ăn. Để con ở nhà không sao chứ?”

“Không sao.”

Cô gật đầu.

Anh mang đồ ăn lên.

Cô sửa soạn xong thì ngồi xuống ăn một chút. Mặc dù vẫn có đôi lúc còn khó chịu, nhưng vẫn cố chịu đựng cho qua.

Nhìn thấy cô ăn hết đồ ăn, anh mới nhẹ nhàng nói: “Anh đi lấy xe, em đợi anh ở cổng nhé.”

“Ừm.”

Cô cầm đồ xuống lầu, lúc nhìn thấy A Tử thì dặn mấy câu rồi cùng anh ra ngoài.

Dù biết cô sốt ruột nhưng anh vẫn lái xe rất bình tĩnh, không lâu sau đã tới nhà họ Thẩm, nhưng tiếc là cửa khóa.

“Không ở nhà?”

Thấy cửa khóa, anh liền hỏi.

“Em muốn đi vào xem xem.”

Thẩm Hạ Lan mở khóa vào nhà, bên trong vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, không có gì lộn xộn, không khác gì ngày thường cả, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Diệp Ân Tuấn theo sau cô, cũng không phát hiện ra điều gì.

“Xem ra là ra ngoài rồi.”

“Giúp việc trong nhà đâu rồi?”

Lúc này cô mới nhận ra mình bỏ qua điều gì.

Vì ba mẹ đều lớn tuổi, cô lại không thể thường xuyên thăm nhà nên đã thuê cho họ một người giúp việc, thêm một người quản gia nữa, sao lại không có ai ở nhà được.

Diệp Ân Tuấn cau mày.

“Em có số điện thoại của bọn họ không?”

“Có, để em tìm xem.”

Cô nhanh chóng lấy di động ra tìm, chỉ một lát mà tìm ra số họ.

Cô gọi cho người giúp việc.

“Alo, chị Trương, ba mẹ em không có nhà, sao chị cũng không có nhà? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Chị Trương nhất thời sững lại khi nghe thấy giọng của Hạ Lan.

“Cô cả, là cô ạ. Tôi bị ông Thẩm đuổi việc rồi.”

“Đuổi việc? Sao lại thế?”

Cô càng buồn bực.

Trương Tỷ thở dài: “Tôi cũng không rõ, tôi làm việc rất tốt nhưng đột nhiên một hôm ông Thẩm bảo tôi và Tiểu Lưu là ông ấy muốn đi du lịch vòng quanh thế giới với bà Thẩm, trong nhà không cần chúng tôi nữa, bảo chúng tôi đi. Ông ấy còn đưa cho chúng tôi thêm một tháng lương. Sao vậy? Cô không biết chuyện này sao?

“Em không biết, ba mẹ bảo bọn chị nghỉ việc từ lúc nào?

Cô vội hỏi.

Chị Trương nghĩ ngợi: “Cũng chưa lâu, chỉ mới mười mấy ngày trước thôi.”

“Mười mấy ngày trước? Ba mẹ em có nói muốn đi nơi nào đầu tiên không?”

“Không có, bọn chị cũng biết không nên hỏi nên đã không hỏi gì.”

Nghe chị Trương nói vậy, cô biết mình không hỏi thêm được gì nữa.

“Cảm ơn chị Trương.”

“Không có gì, cô cả, tôi nghe ông Thẩm nói cô kết hôn rồi, cuộc sống rất hạnh phúc, bọn họ ở nhà không có mấy ai nên muốn ra ngoài đi chơi cho khuây khỏa. Cô gọi di động cho ông bà xem, sẽ biết bọn họ đang ở đâu thôi.”

Cô buồn rầu nói: “Ba mẹ em tắt điện thoại rồi.”

“Thế thì chắc là đang trên máy bay đó tới điểm khác đó. Cô gọi lại sau xem sao.”

“Chỉ có thể là vậy thôi, cảm ơn chị nhé.”

Cô tắt máy, tự trách bản thân.

Diệp Ân Tuấn ôm cô vào lòng: “Là anh không tốt, không chăm lo được cho ba mẹ.”

“Không liên quan tới anh, anh là con rể, em là con gái. Em phải nghĩ tới chuyện sau khi em kết hôn ba mẹ sẽ cô đơn sớm hơn mới phải. Giờ họ ở đâu em cũng không rõ, anh nói xem em làm con có tác dụng gì chứ, cũng không biết ba mẹ mình có buồn hay không.”

“Em đừng nghĩ vậy, ba mẹ có thể ra ngoài đi chơi cũng là một kiểu cuộc sống về già. Cả đời họ đã vất vả vì em rồi, bây giờ có thể rời xa em, sống những ngày của riêng mình cũng không tồi mà. Chắc là đang ở trên máy bay, em gọi lại sau hỏi xem ba mẹ đang ở đâu.”

Anh an ủi cô.

Cô gật đầu.

“Em muốn ở đây một lúc, có được không?”

“Nghe theo em, đây là nhà mẹ đẻ của em, em muốn ở đây anh sẽ ở lại với em.”

Sự ấm áp của anh khiến cô rất cảm động.

“Anh không cần đi làm sao? Em ở một mình cũng được mà.”

“Việc làm lúc nào cũng được, công ty tốn bao nhiêu tiền của để thuê người tài, anh cũng nên để họ có cơ hội thể hiện bản thân chứ? Thời gian này anh sẽ không đi đâu cả, chỉ ở cạnh em và con. Thật lòng là kết hôn lâu rồi nhưng anh vẫn chưa vào phòng em bao giờ.”

Anh có hơi áy náy: “Năm năm em không ở đây, anh không tiện vào nhà họ Thẩm, hai năm cuối có vào thì ba mẹ cũng không cho anh vào phòng em. Đối với họ, phòng của em là nơi rất quan trọng.”

“Nào có, rất bình thường. Đi thôi, em đưa anh đi xem.”

Cô cười dắt tay anh đi vào phòng mình.

Phòng cô vẫn giống như trước lúc kết hơn, không thay đổi chút nào.

Trong phòng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ.

Cô nhìn qua một lượt, cảm thấy rất có lỗi với ba mẹ.

“Đây là con báo màu hồng ba tặng em năm em mười tám tuổi. Lúc trước em cảm thấy rất mơ mộng, cảm thấy mình mười tám rồi, nhận được món quà thế này sẽ bị người ta cười cho. Nhưng giờ nghĩ lại, đó là tình yêu ba dành cho em, thật ra em vẫn thích con báo hồng đó.”

Cô vuốt ve con báo hồng cất giữ kí ức.

Anh lấy ra một chiếc áo khoác lên người cô, ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Giờ em vẫn mơ mộng mà, thật ra phụ nữ cả đời đều mơ mộng.”

“Già rồi, vẫn giữ trái tim thiếu nữ sẽ bị người ta cười cho.”

“Ai dám cười? Trong nhà ngoài anh còn có hai nhóc thối, nếu chúng dám cười em, xem anh xử lý thế nào.”

Cô nghe vậy liền cười.

“Nghe sao cũng thấy khổ thân các con.”

“Nào có, làm con của anh là hạnh phúc nhất rồi. À đúng rồi, quên nói với em, anh vừa nhận được tin chỗ Minh Triết luyện tập là nơi chú Ba quản lý.”

Nghe anh nói vậy, cô mới nhớ ra.

“Thôi xong, em bảo chú ba đưa bản thảo thiết kế sang cho em, giờ em ở đây thì chú ba đi mất công rồi? Hay chúng ta về đi?”

Cói xong cô đứng dậy nhưng lại bị anh níu lại.

“Em vội gì, mất công thì mất công, chú ấy là đàn ông, lái xe chút là tới. Em giờ là bảo vật quốc gia, không được sốt sắng, phải nghe lời.”

Cô nhất thời chỉ biết cười.

“Anh đừng nói linh tinh nữa, em chỉ có thai thôi mà, nhìn bộ dạng cẩn thận của anh đi, anh cứ thế em sẽ nghĩ anh không quan tâm em mà chỉ quan tâm con thôi đấy. Em sẽ ghen.”

“Bà xã, thế thì oan cho anh, không có em thì làm sao có con chứ? Tất nhiên là anh quan tâm em rồi.”

“Khéo miệng lắm.”

Cô cười, vẫn đứng dậy.

“Về thôi, ba mẹ không ở nhà, hôm khác em đưa anh qua xem. Chú ba nói phải, bản thiết kế quan trọng không thể để lọt vào tay người khác được. Huống hồ chú ba bận như vậy, ra ngoài cũng không dễ dàng gì, bọn mình đừng làm tội chú.”

Cô nói như vậy làm anh hơi ghen tỵ với Hoắc Chấn Hiên.

“Bà xã, em quan tâm quá nhiều người, anh cảm giác mình không có chút địa vị nào cả.”

“Sao lại thế được? Anh là quan trọng nhất.”

Cô ôm mặt anh, hôn lên trán chụt một cái.

“Không đủ.”

Diệp Ân Tuấn như đứa trẻ con nhìn cô, nhưng hai tay lại đặt trên eo cô.

Sao cô không hiểu ý tứ trong ánh mắt của anh chứ?

Cô đẩy anh ra, cười nói: “Cơ thể em giờ đang không ổn, bác sĩ bảo rồi, ba tháng đầu là giai đoạn đặc biệt, không thể thân mật.”

Diệp Ân Tuấn hơi ngớ người.

“Thật sao?”

“Em lừa anh làm gì? Anh lên mạng tra mà xem.”

Nghe vậy, Diệp Ân Tuấn không khỏi buồn bực.

“Này này, aiya, bạn nhỏ này thật là.”

Nhìn dáng vẻ của anh, cô không nhịn được cười.

“Không như thế thì phải làm sao.”

“Sẽ khó chịu lắm đấy.”

“Vậy phải làm sao?

Thẩm Hạ Lan khó xử nhìn anh.

Diệp Ân Tuấn thở dài nói: “Cố nhịn thôi, vì em và con, cố cũng phải nhịn.”

Cô lại bị anh chọc cười.

Cô cảm thấy cuộc sống hiện tại là điều mà cô muốn, có thể luôn thế này thì cô không mong gì nữa.

“Được rồi, mau đi thôi, chắc chú ba cũng đang trên đường rồi.”

Cô lôi anh đứng dậy.

Anh thực sự không muốn dậy chút nào, mông hơi nặng, lúc cô kéo anh lên không may đụng vào khung ảnh đầu giường.

“Choang” một tiếng, khung ảnh rơi xuống đất, vỡ tứ tung.

“Ấy, anh đứng yên đấy.”

Thẩm Hạ Lan sợ anh bị thương vội vàng ngăn anh lại, sau đó đi vào nhà vệ sinh lấy chổi.

Anh hơi lo lắng: “Em quét từ từ thôi.”

“Em biết rồi, anh đứng yên đi.”

Lúc cô đi lấy chỗi, anh đã cúi xuống nhặt tấm ảnh trong khung ảnh lên.

Đây là Hạ Lan trước lúc kết hôn, rất xinh đẹp, đó cũng chính là dáng vẻ Hạ Lan chân thật nhất.

Tuy bây giờ cô vẫn rất xinh đẹp nhưng anh vẫn rất nhớ dáng vẻ trước đây của cô.

Diệp Ân Tuấn nhặt ảnh lên, đột nhiên phát hiện bên trong ảnh lại có một điều gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.