CHƯƠNG 816: LIỆU THẨM HẠ LAN CÓ XẢY RA KỲ TÍCH KHÔNG?
“Hạ Lan! Thẩm Hạ Lan! Em có nghe thấy lời anh nói không?”
Cả người Diệp Ân Tuấn đều run rẩy.
Anh chưa từng cảm thấy sợ hãi như thế, dù lần trước nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bị trúng độc cũng không cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi thế này.
Mắt anh đỏ ngầu, còn bị nước mắt làm cho sưng tấy.
Trong cơn mơ màng hình như Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng của Diệp Ân Tuấn, giọng nói đó lúc gần lúc xa, như tới từ thời hồng hoang viễn cổ.
Cô thật sự chết rồi ư?
Cả người Thẩm Hạ Lan đều mất tri giác, giờ cơn buồn ngủ nặng nề làm cô không thể mở mắt ra được.
Lúc Đường Trình Siêu nhận ra có người tiến vào thì mở mắt ra ngay.
So với Thẩm Hạ Lan, Đường Trình Siêu có thể chịu rét tốt hơn.
Lúc anh ta nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan, thì bỗng nổi giận.
“Diệp Ân Tuấn! Anh có còn là người nữa không? Tại sao tôi đã chọn một nơi như vậy mà anh vẫn có thể tìm được? Anh bỏ Hạ Lan xuống! Mau thả cô ấy xuống cho tôi! Cô ấy là của tôi! Của tôi!”
Đường Trình Siêu vùng vẫy định đứng dậy, nhưng không đứng được nên định bò qua.
Diệp Ân Tuấn tràn đầy lửa giận không có chỗ phát tiết, vừa nhìn thấy Đường Trình Siêu đã hoàn toàn bộc phát.
Anh bỗng nhấc chân đá bay Đường Trình Siêu.
“Tôi sẽ không để anh chết, tôi muốn anh sống trong đau khổ suốt quãng đời còn lại, để anh trả giả đắt về hành động của mình.”
Diệp Ân Tuấn xoay người cẩn thận bế Thẩm Hạ Lan lên, rồi sải bước chạy ra ngoài.
“Anh mau gọi xe cứu thương.”
Lam Thần đã gọi cấp cứu rồi, lúc thấy cả người Thẩm Hạ Lan đều đóng băng thì ánh mắt hiện lên vẻ không dám tin.
Có lẽ ai cũng không ngờ Đường Trình Siêu lại dùng cách cực đoan như vậy.
Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Hạ Lan lên xe cứu thương, rồi lạnh lùng nói với Lam Thần: “Anh hãy cứu sống Đường Trình Siêu, đừng cho anh ta chết, tôi phải khiến anh ta hối hận suốt đời.”
“Vâng.”
Lam Thần lùi một bước, Phi xông tới khống chế Đường Trình Siêu ngay.
Cả người Đường Trình Siêu đều đau nhức, định đuổi theo Thẩm Hạ Lan, nhưng anh ta lực bất tòng tâm, chỉ có thể hét lớn ở phía sau.
“Diệp Ân Tuấn, tôi không đội trời chung với anh, tại sao? Tại sao ngay cả suy nghĩ cuối cùng của tôi anh cũng muốn cướp? Tại sao? Tôi là ma quỷ à?”
Mắt Diệp Ân Tuấn lạnh lùng đến đáng sợ.
Nếu không phải vì Thẩm Hạ Lan đang thở yếu ớt, có lẽ anh thật sự sẽ bóp chết Đường Trình Siêu.
Vì anh ta đáng chết.
Xe nhanh chóng lái vào bệnh viện, lúc Diệp Ân Tuấn định nói gì đó, thì bác sĩ và y tá đã đứng đợi trước cửa.
“Cậu Diệp đúng không? Cậu Lam Thần đã gọi tới rồi, chúng tôi đã chuẩn bị ổn thỏa phòng cấp cứu, cậu mau giao bệnh nhân cho chúng tôi đi.”
Diệp Ân Tuấn hơi sửng sốt, anh rất hài lòng với thái độ làm việc của Lam Thần, rồi bế Thẩm Hạ Lan xuống xe ngay.
“Không cần mấy người, tôi sẽ đích thân bế cô ấy vào, đi bên đó đúng không?”
Giờ Diệp Ân Tuấn không dám thả lỏng một giây nào.
Bác sĩ vốn định đi tới kiểm tra, nhưng thấy Diệp Ân Tuấn căng thẳng như vậy, thì không khỏi chỉ vào bảng chỉ đường bên cạnh.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng bế Thẩm Hạ Lan đi tới phòng cấp cứu.
“Dù thế nào cũng phải cứu sống cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn thở dồn dập, thậm chí còn hơi khó thở.
Bác sĩ vội gật đầu.
Thẩm Hạ Lan vừa được đẩy vào trong, thì Diệp Ân Tuấn ngồi phịch xuống ghế, hai tay vẫn đang run rẩy.
Vì ôm Thẩm Hạ Lan, mà trên đường đi tới đây, Diệp Ân Tuấn cảm thấy cánh tay mình sắp bị đông cứng rồi, có thể thấy cơ thể cô đã bị tổn thương thế nào, thậm chí anh còn sợ bác sĩ sẽ nói câu chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Thời gian chờ đợi là giày vò nhất.
Diệp Ân Tuấn nhìn đèn đỏ nhấp nháy trong phòng cấp cứu, nghĩ tới đây đã lần thứ mấy Thẩm Hạ Lan đấu tranh trên ranh giới sống chết rồi?
Tại sao anh không thể cho cô một thế giới bình yên?
Trước đây là vì bên cạnh có người của Phương Thiến canh chừng, giở trò bỉ ổi, mới làm Thẩm Hạ Lan chịu nhiều đau khổ như vậy, nhưng giờ anh đã nắm giữ toàn bộ nhà họ Diệp, tại sao vẫn không thể bảo đảm an toàn cho cô?
Là vì anh quá bất tài ư?
Diệp Ân Tuấn chưa từng cảm thấy mình là người vô dụng, nhưng giờ anh thật sự nghi ngờ mình.
Nếu anh không có năng lực bảo vệ cuộc sống bình yên vui vẻ cho Thẩm Hạ Lan trong quãng đời còn lại, thì liệu anh có còn tư cách có được cô không? Có còn tư cách đứng bên cạnh cô không?
Là một người đàn ông, mà ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được, thì anh có còn là đàn ông nữa không?
Anh nắm giữ toàn bộ thế lực Hải Thành, thậm chí còn có mạng lưới giao thiệp khổng lồ so với rất nhiều người, nhưng lại không thể bảo vệ vợ mình, chẳng phải chuyện này rất mỉa mai à?
Lúc Diệp Ân Tuấn đang không ngừng phủ nhận mình, thì Lam Thần gọi tới.
“Tổng giám đốc Diệp, Đường Trình Siêu đã được đưa tới bệnh viện cấp cứu của chủ mẫu, nhưng nghe nói anh ta muốn tự sát.”
“Anh cứ nói với anh ta, nếu anh ta chết, tôi sẽ chôn mẹ anh ta theo.”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn đã làm Lam Thần sửng sốt.
Ai cũng biết mẹ Đường Trình Siêu đã sớm qua đời rồi, sao giờ Diệp Ân Tuấn lại nói thế?
Nhưng Lam Thần không hề hỏi gì, với anh, chỉ cần là mệnh lệnh của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, thì anh đều chấp hành, còn mấy chuyện khác không liên quan đến anh.
Anh sống là để báo thù, ngoài ra còn sống thay cho Phương Đình.
“Vâng.”
Lam Thần cúp máy, ánh mắt Diệp Ân Tuấn bỗng u ám.
Anh có thể dứt khoát với bất kỳ ai, nhưng tại sao luôn xảy ra sai sót khi bảo vệ Thẩm Hạ Lan?
Là vì đối thủ quá mạnh ư?
Không!
Hoàn toàn ngược lại.
Đối thủ của anh thậm chí có lúc không thể trở thành đối thủ của anh, nhưng lại nhiều lần thành công, tại sao vậy?
Diệp Ân Tuấn không hiểu rõ vấn đề này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thẩm Hạ Lan đang đấu tranh với thần chết ở bên trong.
Cô cảm thấy rất lạnh, đến mức bản thân cô sắp đóng băng rồi, thậm chí cô còn nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi về phía mình, dáng vẻ sốt sắng đó làm cô cảm thấy rất đau lòng.
Miệng Diệp Ân Tuấn đang mấp máy, người cũng đang cử động, cô định tới gần anh, nói cho anh biết cô không sao, nhưng cô không thể cử động được.
Làm sao đây?
Cô bỗng không nỡ rời xa Diệp Ân Tuấn.
Nếu cô cứ chết như vậy, Diệp Ân Tuấn và các con cô phải làm thế nào?
Cô đã hứa với Diệp Ân Tuấn, sẽ ở bên anh tới già, cùng anh ngắm hoàng hôn suốt quãng đời còn lại, cô không phải người thất hứa, cũng không muốn như thế.
Thẩm Hạ Lan vùng vẫy, hét lên, nhưng cổ họng như bị đông lại, một thốt ra được một chữ.
Cô sợ Diệp Ân Tuấn sẽ áy náy, lương tâm bất an về chuyện lần này của cô, thậm chí còn sợ anh nghi ngờ năng lực bản thân.
Thật ra Diệp Ân Tuấn đã rất lợi hại xuất sắc, là tại cô, vì cô không nghe lời anh, không ngoan ngoãn ở yên trong nhà.
Nếu cô nghe lời ở yên trong nhà cùng Lam Thần, có lẽ Đường Trình Siêu sẽ không có cơ hội đạt được mục đích.
Là lỗi của cô.
Hơn nữa giờ Thẩm Hạ Lan hối hận muốn chết, vì lòng tốt của cô đã dung túng cho kẻ địch, để cô và Diệp Ân Tuấn rơi vào nguy hiểm, nếu cô có thể sống tiếp, cô sẽ không tốt bụng với bất kỳ ai nữa.
Thẩm Hạ Lan đấu tranh, máy thở cũng chuyển động lên xuống, sắc mặt bác sĩ vô cùng nghiêm nghị.
“Bác sĩ, tay chân bệnh nhân đã tê cứng rồi, nhưng hình như đứa bé trong bụng cô ấy rất ngoan cường, giờ chúng ta vẫn có thể nghe thấy tim thai.”
Y tá ngạc nhiên phát hiện ra tình huống này, làm bác sĩ nhất thời giật mình.
“Cô ấy mang thai?”
“Đúng vậy, máy đang biểu hiện trạng thái mang thai.”
“Ôi mẹ ơi!”
Bác sĩ cảm thấy cả đời này ông cũng không may mắn như vậy, không ngờ lại gặp phải chuyện này, nếu là người bình thường thì thôi đi, nhưng người bên ngoài là ai?
Mặc dù bác sĩ không biết rõ, nhưng ông biết thân phận Lam Thần.
Ở đây, nhà họ Phương là bá chủ.
Mặc dù Lam Thần không có địa vị cao trong nhà họ Phương, nhưng ai cũng biết chuyện cô cả nhà bọn họ thích anh ta, huống hồ cách đây không lâu nhà họ Phương mới xảy ra biến cố rất lớn, nhưng Lam Thần vẫn có thể hô mưa gọi gió không hề gặp trở ngại trong thành phố này, nên bác sĩ biết có lẽ thế lực người đứng sau anh ta còn mạnh hơn nhà họ Phương.
Thấy khí chất trên người Diệp Ân Tuấn, bác sĩ cũng biết anh không giàu cũng quý, giờ có lẽ người lớn cũng không cứu sống được, chứ đừng nói là trong bụng còn có một đứa bé.
“Cô mau ra ngoài thông báo với cậu Diệp, bảo cậu ấy ký giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.”
Y tá vội làm theo lời bác sĩ.
Lúc y tá nói cho Diệp Ân Tuấn biết có lẽ Thẩm Hạ Lan sẽ không cứu sống được, nhưng thai nhi trong bụng rất khỏe mạnh, anh xem có thể giữ lại đứa bé không, thì anh vội túm cổ áo y tá, hai mắt đỏ ngầu tức giận quát: “Không có Hạ Lan, thì tôi còn cần đứa bé làm gì? Tôi không cần đứa nhỏ, tôi muốn giữ lại người lớn! Nếu có thể, hãy hi sinh đứa bé để cứu cô ấy, được không?”
Mắt Diệp Ân Tuấn nhất thời đong đầy nước mắt.
Y tá ngẩn người.
Hiếm khi cô nhìn thấy người đàn ông vì vợ mà có thể không cần đứa bé như vậy, hơn nữa rõ ràng Diệp Ân Tuấn sắp khóc rồi, nhưng anh luôn kiềm nén.
“Anh Diệp, giờ tôi không thể làm chủ chuyện này được, tôi cần phải hỏi ý kiến bác sĩ, nhưng tim thai đứa bé rất ổn định, anh thật sự không muốn giữ lại ư? Tôi cảm thấy là một người mẹ, cô ấy sẽ không vứt bỏ con mình.”
Y tá nhìn Diệp Ân Tuấn, ít nhiều gì cũng có chút si mê.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại khẽ quát: “Cô không phải cô ấy thì có tư cách gì mà quyết định thay cô ấy? Dù đây là quyết định của cô ấy, tôi cũng không cho phép, nếu cô ấy không còn trên đời này nữa, thì tôi sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, cô mau nói với bác sĩ, dù trả giá thế nào, cũng phải cứu sống vợ tôi.”
Tay anh giữ chặt vai y tá, sức lực đó như một gọng kiềm.
Y tá bị anh giữ chặt đến phát đau, nhưng trong lòng lại cảm động, nếu trên đời này có người đàn ông đối xử với cô như vậy, dù bảo cô chết trên bàn phẫu thuật cô cũng đồng ý.
“Vâng, anh Diệp, tôi sẽ vào trong truyền đạt ý của anh.”
Y tá cảm thấy vai mình sắp gãy rồi.
Lúc này Diệp Ân Tuấn mới buông cô ra.
Lúc y tá chạy vào trong, sắc mặt bác sĩ rất khó coi.
“Bác sĩ, anh Diệp nói dù trả giá thế nào cũng phải cứu sống người lớn, vào thời khắc quan trọng có thể từ bỏ đứa nhỏ để cứu người lớn.”
Y tá vừa dứt lời, sắc mặt bác sĩ liền trắng bệch.
“Mau mang máy thở đến đây! Nhịp tim bệnh nhân xuất hiện hiện tượng sốc tạm thời, e rằng…”
Ông không thể nói ra vế phía sau.
Y tá sửng sốt, vội chạy đi đẩy máy thở, bỗng có chút muốn khóc.
Nếu Thẩm Hạ Lan không thể cứu được, vậy sau này Diệp Ân Tuấn phải làm thế nào?
Giờ anh sốt sắng đau lòng, liều lĩnh như vậy, dù y tá đã quen với việc sống chết cũng không khỏi cảm động.
Liệu Thẩm Hạ Lan có xảy ra kỳ tích không?