CHƯƠNG 830: LÀ ANH EM THÌ ĐỪNG CẢN TÔI
“Cháu còn cười hả? Đây là người giúp việc của cháu sao? Đúng là cái gì cũng dám nói. Nếu là vậy thì ông mù nên mới muốn cô ta theo ông.”
Ông cụ Tiêu giận tái mặt.
Thẩm Hạ Lan vẫn chưa kịp nói thì Khương Hiểu đã lên tiếng: “Ai muốn theo ông chứ? Già mà không đứng đắn.”
“Được rồi, Khương Hiểu, ông ấy không có ý đó, ý ông ấy là em ở lại đây chăm sóc ông ấy, làm y tá cho ông ấy chứ không phải như em nghĩ đâu.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng bảo.
Hết cách rồi, nếu cô không nói nữa chắc có lẽ ông cụ Tiêu sẽ thật sự bị Khương Hiểu chọc giận đến mức nguy hiểm tính mạng mất.
Khương Hiểu thấy mình hiểu sai, nhưng cũng không xin lỗi mà nói thẳng: “Cô chủ, cô tốt bụng quá rồi, ai biết ông ta có ý này hay không? Cô đừng nói giúp cho ông ta, nhìn ông ta cũng không phải người tốt lành gì.”
Ông cụ Tiêu thực sự rất muốn bảo người của mình ném con bé thối tha này ra ngoài.
Thấy ông cụ Tiêu thật sự tức giận, Thẩm Hạ Lan vội nói: “Khương Hiểu, đừng nói vớ vẩn, đây là ông ngoại của tôi! Ông ngoại ruột!”
“Hả?”
Khương Hiểu ngây người.
“Có ông ngoại ruột nào mời cháu gái về nhà kiểu này hả?”
“Tôi thích vậy đấy, cô quản được sao?”
Ông cụ Tiêu nghiêng đầu sang bên như một đứa trẻ, còn nói với người bên cạnh: “Tối nay để con bé thối tha đó ngủ dưới sàn, không cho nó ngủ trên giường, tức chết mất.”
Thẩm Hạ Lan thấy ông cụ Tiêu như thế lại bật cười, còn Khương Hiểu thì hối hận.
“Cô chủ, cô xin ông ấy đi, tôi không biết ông ấy là ông ngoại của cô, tôi cứ tưởng là người ngoài.”
“Không sao, không sao, tôi cho em ngủ trên giường.”
Thẩm Hạ Lan kéo tay Khương Hiểu đi theo phía sau ông cụ Tiêu.
Khương Hiểu chợt nhớ ra gì đó, cô ấy hỏi: “Cô chủ, nếu ông ấy là ông ngoại của cô thì tại sao lại đối xử với Lam Thần như vậy?
Lỡ như Lam Thần về truyền sai lời thì phải làm sao?”
Thẩm Hạ Lan vừa định bảo không sợ, nhưng khi nhớ đến lời ông cụ Tiêu đã nói với mình, cô khẽ đáp: “Tuy ông ấy là ông ngoại tôi, nhưng tính cách ông ấy không được tốt cho lắm. Ông ấy giam lỏng mẹ tôi, muốn ép tôi khuyên Ân Tuấn làm vài việc. Trong chuyện này em cứ nhìn là được, đừng chen miệng, đợi Ân Tuấn đến rồi nói sau, dù sao tôi cũng không phải đối thủ của ông ấy.”
“Hả?”
Bây giờ Khương Hiểu hoàn toàn không hiểu ra sao.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Nhưng khi thấy Thẩm Hạ Lan bình tĩnh như thế, cô ấy cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đi theo sau lưng Thẩm Hạ Lan đồng thời chú ý quan sát.
Thẩm Hạ Lan dẫn Khương Hiểu tới phòng của Tiêu Ái, mẹ cô, nhưng ông cụ nhất quyết không cho Khương Hiểu vào, khăng khăng để Khương Hiểu ngủ trên sàn hành lang ngoài phòng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ông cụ Tiêu rất cố chấp, cô khuyên nhủ một hồi lâu mới làm ông cụ hết giận, chịu sắp xếp cho Khương Hiểu phòng nghỉ ngơi cạnh phòng Tiêu Ái.
Khương Hiểu cũng không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn vào phòng theo ám chỉ của Thẩm Hạ Lan nhưng lại hết sức căng thẳng, cô ấy liên tục nghe ngóng động tĩnh bên ngoài vì sợ Thẩm Hạ Lan sẽ có chuyện.
Thẩm Hạ Lan thì không có quá nhiều gánh nặng và suy nghĩ. Sau khi vào phòng, nhìn cách bài trí và màu sắc trong phòng, cô đột nhiên nhớ bà.
Trên tủ đầu giường là bức ảnh chụp một mình Tiêu Ái, bà cười rất ngọt ngào, nhìn còn trẻ, chắc hẳn là chụp lúc còn đi học.
Thẩm Hạ Lan cầm bức ảnh lên nhìn hồi lâu, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời ông cụ Tiêu đã nói.
Ông nói Tiêu Ái bị giam lỏng trong một thị trấn nhỏ nào đó ở Vân Nam, có Trương Linh ở cùng bà, nhưng tại sao lại để Trương Linh ở cùng bà chứ?
Lúc trước khi Trương Linh khám bệnh cho Phương Đình tại nhà họ Phương, bà ta đã biến mất một cách kì lạ. Trước khi mất tích bà ta có đến tìm cô, hy vọng Thẩm Hạ Lan cô có thể đồng ý với điều kiện của nhà họ Phương, khi đó điều kiện này là do Phương Thiến hay ông cụ Tiêu đề xuất cho cô?
Ông cụ Tiêu nói tất cả những việc này là một cái bẫy do người sau lưng Phương Thiến bố trí, nhưng Phương Thiến đã bố trí cái bẫy này nhiều năm, chẳng lẽ ông cụ Tiêu cũng đã đợi nhiều năm rồi ư? Lẽ nào chính ông biết tất cả nhưng vẫn luôn trơ mắt đứng nhìn?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi không rõ, cô bỗng cảm thấy đầu óc rối bời.
Có nên tin tưởng ông cụ Tiêu không?
Có nên tin tưởng ông lão mới gặp lần đầu đã bảo là ông ngoại của cô không?
Thẩm Hạ Lan không biết.
Lúc đầu cô hơi mờ mịt nhưng vẫn bình tĩnh, vì cô tin Diệp Ân Tuấn sẽ đến.
Không cần biết mục đích thật sự của ông cụ Tiêu là gì, không cần biết thân phận của ông ta là gì, chỉ cần Lam Thần đã về, Diệp Ân Tuấn chung quy sẽ đến.
Ở bên kia, Diệp Ân Tuấn đang lo lắng chờ đợi trong bệnh viện.
Bác sĩ đem từng túi máu đi vào, nhưng đèn phòng phẫu thuật vẫn kề cà chưa thấy tắt.
Lam Tử Thất gọi điện từ sân bay và hỏi anh Thẩm Hạ Lan có ở nhà hay không, Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.
Với sự nhớ nhung của Thẩm Hạ Lan dành cho Lam Tử Thất, chắc chắn cô sẽ không ngồi yên ở nhà. Sao? Thẩm Hạ Lan không đến sân bay ư? Hay vì cô đang mang thai nên kiêng kị điều gì đó?
Diệp Ân Tuấn gọi điện về nhà nhưng không ai nghe máy, anh lại gọi cho Lam Thần thì điện thoại anh ta luôn trong trạng thái mất sóng.
Lòng anh hơi chùng xuống.
Khi anh gọi cho Khương Hiểu và nghe hệ thống thông báo điện thoại cô ấy cũng trong trạng thái không liên lạc được, Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đã xảy ra chuyện.
Anh vẫn chưa từ bỏ ý định gọi điện cho Thẩm Hạ Lan, nhưng phản hồi tương tự khiến mặt Diệp Ân Tuấn lập tức sa sầm.
Không ngờ ở Hải Thành lại có người dám vuốt râu hùm, động vào anh, xem ra dạo này anh quá nhân từ.
Diệp Ân Tuấn gọi điện cho cấp dưới của mình. Trong lúc nhất thời, xe cộ ùn tắc trên các con đường ở Hải Thành, nhân viên nhốn nháo.
Khi y tá lại cầm túi máu đi vào phòng, Diệp Ân Tuấn lập tức ngăn người nọ lại.
“Rốt cuộc Tống Đình sao rồi? Đừng làm bộ làm tịch cho tôi xem nữa, lấy nhiều máu vào phòng như vậy là muốn nói cho tôi biết trong người cậu ta không còn một giọt máu nào sao? Hơn nữa cô đem máu vào bốn lần, ba lần là nhóm máu khác nhau, cô coi Tống Đình là thứ gì hả?”
Y tá không ngờ Diệp Ân Tuấn có thể nhìn thấy rõ ràng như thế trong lúc đang lo lắng, cô ta không nhịn được sững sờ.
“Tôi…”
“Tốt nhất nên nói thật, nếu không thì cô cầm bao nhiêu máu vào phòng phẫu thuật, tôi sẽ cho tất cả số máu đó vào người cô.”
Lời đe doạ của Diệp Ân Tuấn khiến mặt y tá không còn chút máu.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi chỉ làm theo lời bác sĩ, tôi không biết gì cả.”
“Vậy thì vào trong gặp bác sĩ đi.”
Việc Thẩm Hạ Lan mất liên lạc làm cho tính tình Diệp Ân Tuấn trở nên rất tệ.
Anh túm lấy cổ tay y tá, kéo cô ta vào phòng phẫu thuật.
Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ đang cầm điện thoại lướt web đọc tin tức, các y tá khác cũng rảnh rỗi ngồi một bên chơi điện thoại, mà Tống Đình vốn phải được cấp cứu đã được cắm ống truyền oxy nằm nghỉ ngơi bên cạnh, đầu đã được băng bó.
Khi nhìn thấy tất cả những điều này, lửa giận trong lòng Diệp Ân Tuấn lập tức bộc phát.
“Tốt nhất là các ông nên nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, nếu không tôi sẽ khiến bệnh viện các ông đóng cửa ngay tức khắc!”
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Diệp Ân Tuấn, bác sĩ sợ tới mức làm rơi điện thoại.
“Tổng giám đốc Diệp, chúng tôi cũng làm việc theo lệnh mà thôi.”
“Theo lệnh của ai?”
Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn bình tĩnh, ngay cả nhiệt độ trong phòng phẫu thuật cũng giảm xuống còn không độ.
“Tôi không thể nói, một khi nói công việc của tôi cũng không giữ được nữa, Tổng giám đốc Diệp.”
“Ông không nói thì công việc của ông cũng không giữ được. Tôi cho ông ba giây, nếu không nói thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn như hai thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ khiến bác sĩ sợ run miệng.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi chỉ là một công dân nhỏ, chỉ là một bác sĩ. Tôi…”
“Rốt cuộc Tống Đình sao rồi?”
Mặc dù Diệp Ân Tuấn đoán Tống Đình đã không sao, nhưng lúc này anh vẫn hỏi cho chắc chắn.
Bác sĩ vội đáp: “Phó giám đốc Tống không sao, chỉ bị thương nhẹ ở đầu, mất máu hơi nhiều, những chỗ khác đều ổn, nghỉ ngơi một lúc là được.”
“Chăm sóc cho cậu ta.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Bác sĩ và y tá sợ suýt tè ra quần, thấy Diệp Ân Tuấn đột nhiên rời đi cũng không biết là tốt hay xấu, ai cũng khóc không ra nước mắt.
“Bác sĩ Trương, chúng ta sẽ không sao chứ?”
“Ai biết được, chuyện này là do viện trưởng bảo chúng ta làm, chúng ta có thể làm gì? Thời nay làm bác sĩ cũng không được yên, sau này nên tránh xa người này một chút, thật đáng sợ.”
Bác sĩ lầm bầm lầu bầu, nhưng ông ta vẫn làm hết phận sự kiểm tra vết thương cho Tống Đình. Cấp trên chưa lên tiếng, họ cũng không biết có nên đưa Tống Đình ra phòng phẫu thuật hay không.
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại gọi cho Tô Nam.
“Giúp tôi điều tra xem những ai có thể điều động bệnh viện trung tâm thành phố?”
“Sao đấy?”
Tô Nam nghe thấy giọng điệu của Diệp Ân Tuấn hơi nặng nề thì không nhịn được hỏi.
“Hạ Lan mất tích, Tống Đình gặp tai nạn giao thông, Phương Quyên với Vu Vĩ được bảo lãnh ra ngoài, hàng loạt những chuyện này không phải trùng hợp, điều tra các nhân vật có quyền thế giúp tôi.”
Diệp Ân Tuấn không phải người bình thường, đương nhiên anh cũng suy nghĩ nhiều hơn người bình thường.
Sau khi cúp máy, Tô Nam nhanh chóng điều tra giúp Diệp Ân Tuấn, không lâu sau đã có thông tin, nhưng khi nhìn danh sách trong tay, Tô Nam hơi do dự.
Anh ta gọi điện cho Diệp Ân Tuấn.
“Cậu muốn làm thế nào?”
“Làm theo cách đơn giản và thô bạo thôi.”
Sau khi biết Thẩm Hạ Lan mất tích, trái tim Diệp Ân Tuấn như thắt lại. Bất kể là ai, anh cũng sẽ không bỏ qua.
Nhưng Tô Nam lại hơi khó xử bảo: “Sợ là không được, có lẽ cậu không thể ra tay với người này.”
“Nói cho tôi biết ai là được, dông dài làm gì? Tôi muốn làm gì là việc của tôi, là anh em cũng đừng cản tôi. Nếu ngay cả người phụ nữ của mình mà tôi cũng không bảo vệ được, tôi có còn xứng là đàn ông không?”
Diệp Ân Tuấn vô cùng cáu kỉnh nói.
Tô Nam hiểu tâm trạng của anh, anh ta thở dài rồi khẽ đáp: “Là ông cụ Tiêu trong khu quân đội. Cậu cũng biết ông ta đã nghỉ hưu, nhưng học sinh của ông ta vẫn còn. Chỉ cần ông ta ra lệnh một tiếng, đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng bị liên luỵ.”
“Cậu sợ? Tôi sẽ không nói cho ông ta biết là cậu cho tôi tin tức.”
“Xí, cậu nghĩ ông cụ Tiêu ngốc sao? Tôi không cho cậu tin tức thì cậu đi đâu tìm được? Người thông minh đều biết quan hệ giữa tôi với cậu đấy? Diệp Ân Tuấn, thuyết phục trước dùng vũ lực sau, nói không chừng ông ta có nỗi khổ tâm gì đó. Dù thế nào thì ông ta cũng là ông ngoại của Thẩm Hạ Lan, tôi đoán ông ta sẽ không làm ra chuyện gì khác người đâu, có lẽ chỉ là nhớ cháu gái nên đón về nhà thăm thôi.”
Diệp Ân Tuấn cười khẩy: “Thăm cháu gái cần phải chặn tín hiệu à? Tôi cũng muốn đi hỏi thử xem.”
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn lập tức cúp máy, sau đó nói với cấp dưới bên cạnh mình: “Mọi người nghe kỹ cho tôi, tất cả lên xe, mục tiêu là khu quân đội! Gặp lính gác không cần dừng lại, cứ xông thẳng vào!”