CHƯƠNG 837: BÀ THẬT SỰ COI THƯỜNG TÔI RỒI
Lưu Mai nhận lấy vé máy bay, không hề có ý kiến gì về sắp xếp của Dũng, nhưng Thẩm Hạ Lan lại lên tiếng.
“Để tôi đi cùng dì cho, giờ dì không có ai để nói chuyện, ông lại không thân với dì, nếu tôi đi cùng dì vừa hay có thể trò chuyện với nhau, từ đây đến Vân Nam phải mất gần năm sáu tiếng, nếu không nói chuyện sẽ rất buồn bực.”
Dũng nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy thì vội ngăn cản.
“Cô Tôn, Khương Hiểu phải ở bên cạnh chăm sóc sức khỏe cho cô, cô…”
“Ông đừng nuông chiều tôi như vậy, giờ chỉ mới mấy tháng chứ? Không sao đâu, chỉ ngồi máy bay thôi mà, nhìn ông căng thẳng chưa kìa, hơn nữa, đây là dì tôi, bà ấy có thể làm gì tôi chứ?”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, từ chối yêu cầu của Dũng ngay.
“Nhưng cô Tôn…”
“Được rồi, ông nhìn bộ dạng ốm yếu của dì đi, bà ấy còn có thể ăn tôi được ư? Quyết định vậy đi.”
Thẩm Hạ Lan đưa ra quyết định, làm Dũng không biết phải nói gì.
Từ đầu đến cuối, Lưu Mai đều không chen vào, như thể bà ta không quan tâm đến sắp xếp này.
Ánh mắt bà ta luôn nhìn dòng người qua lại, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Hạ Lan khoác tay bà ta, cười nói: “Dì, chúng ta lên máy bay thôi, sắp cất cánh rồi.”
“Được.”
Lưu Mai cười nói, rồi được Thẩm Hạ Lan dìu qua cửa kiểm tra an ninh.
Vì bà ta không mang theo đồ vật gì, nên rất ung dung.
Dũng luôn nhìn chằm chằm Lưu Mai, nhưng không phát hiện ra chỗ nào khác thường.
Thẩm Hạ Lan và Lưu Mai đã lên máy bay, sau khi tìm thấy chỗ ngồi của mình thì ngồi xuống, rồi cười nói.
Thấy Lưu Mai hơi buồn ngủ, Thẩm Hạ Lan vội nói: “Dì, dì cứ ngủ trước đi, lát nữa cháu sẽ gọi dì dậy.”
“Ừm.”
Lưu Mai cũng không từ chối, vì bà thật sự rất mệt, vừa nhắm mắt lại đã phát ra tiếng thở đều đặn.
Thẩm Hạ Lan cũng bị lây nhiễm, bất giác ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, máy bay đã đáp xuống rồi, trong cabin đều là tiếng người ầm ĩ.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ hỏi, cảm thấy đầu óc hơi mơ màng.
Cô không say máy bay, tại sao lại đột ngột ngất xỉu như vậy?
“Dì?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lưu Mai đang ngồi bên cạnh, hình như bà ta cũng mới tỉnh dậy.
“Dì cũng không biết nữa, dì mới tỉnh dậy thôi, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà ta đang nói thì Khương Hiểu chạy tới.
“Mợ chủ, chúng ta vẫn chưa tới Vân Nam, mà đang ở trạm trung chuyển máy bay, hình như máy bay gặp trục trặc rồi, Dũng đã đi xuống xem xét tình hình.”
“Máy bay gặp trục trặc?”
Thẩm Hạ Lan tưởng mình đã nghe nhầm, sao lại trùng hợp như vậy?
Lẽ ra máy bay đều có người kiểm tra tu sửa, sao lại gặp trục trặc được?
Lưu Mai xoa huyệt Thái dương của mình nói: “Xảy ra chuyện gì vậy, đầu dì rất choáng.”
“Cháu cũng thế, cảm thấy đầu óc choáng váng, có lẽ trong này quá oi bức, Khương Hiểu, cô mau xem thử Dũng đã về chưa, chúng ta cũng đi xuống đi.”
Khương Hiểu nghe Thẩm Hạ Lan căn dặn như vậy thì đi xuống ngay.
Rất nhanh, Khương Hiểu đã quay về.
“Mợ chủ, tôi không tìm thấy Dũng, nhưng sắp chuyển máy bay rồi, nếu chúng ta còn không đi sẽ phải đợi chuyến khác.”
Thẩm Hạ Lan nghe Khương Hiểu nói vậy thì khẽ híp mắt.
Lưu Mai khẽ nói: “Không bằng chúng ta đi trước đi, Dũng là người của ông ta, chắc chắn sẽ tìm được chúng ta.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lưu Mai nói: “Nhưng Dũng biết mẹ cháu đang ở đâu, chứ cháu không biết.”
“Cháu không biết? Sao cháu lại không biết?”
Hình như Lưu Mai rất bất ngờ về chuyện này.
Thẩm Hạ Lan gãi đầu nói: “Vì cháu không có hỏi, có Dũng đi theo rồi, nên cháu nghĩ có thể bớt một mối lo, chúng ta cứ đợi Dũng quay về đã, có lẽ ông ta sắp về rồi.”
Lưu Mai không nói gì nữa.
Các hành khách khác trên máy bay cũng nhanh chóng đi xuống, rồi đi qua đường trung chuyển lên máy bay khác, Thẩm Hạ Lan đứng trong đường trung chuyển đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy ông ta, trong lòng cô hơi bất an.
Dũng là thuộc hạ nhà họ Tiêu, càng nghe lời ông cụ Tiêu răm rắp, ông ta sẽ không bao giờ bỏ đi nửa chừng, trừ phi có người bảo ông ta rời đi.
Suy nghĩ này đã làm tim Thẩm Hạ Lan hơi chùng xuống.
Lưu Mai nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi: “Chúng ta còn đợi nữa không?”
“Chúng ta đi thôi, có lẽ ông ta có chuyện trì hoãn, chúng ta cứ tới Vân Nam trước rồi liên lạc với ông ta sau.”
Thẩm Hạ Lan dứt khoát đưa ra quyết định, rồi dẫn Lưu Mai và Khương Hiểu lên máy bay.
Lúc máy bay cất cánh, Thẩm Hạ Lan nhìn xuống bên dưới, hình như nhìn thấy một bóng người bị kéo ra khỏi sân bay.
Mà bóng dáng người đó rất giống Dũng.
Mắt cô hơi ảm đạm, nhưng không nói gì, cũng không làm gì, như thể không phát hiện ra điều gì, chỉ ngồi cạnh Lưu Mai, dứt khoát nhắm mắt giả ngủ.
Khương Hiểu hơi lo lắng, nên đi tới bên cạnh Thẩm Hạ Lan, định đổi chỗ với Lưu Mai, nhưng bị bà ta từ chối với lý do không thoải mái.
“Khương Hiểu, cô về chỗ ngồi của mình đi, có dì chăm sóc cho tôi rồi, không sao đâu, cô đừng lo.”
Thẩm Hạ Lan khẽ cười, nụ cười rất nhạt, nhưng không hiểu sao lại làm Khương Hiểu yên lòng, như thể có cô ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.
Khương Hiểu quay về chỗ ngồi của mình, Thẩm Hạ Lan lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lưu Mai liếc nhìn cô, đáy mắt bà ta thoáng qua cảm xúc nào đó, nhưng bà ta nhanh chóng quay đầu đi chớp mắt lại.
Máy bay bay hơn bốn tiếng, cuối cùng cũng đáp xuống sân bay.
Thẩm Hạ Lan vươn người, bẻ cổ, cười nói: “Quãng đường này thật mệt mỏi, cháu hơi đói rồi, dì muốn ăn gì không? Không bằng chúng ta đi xuống ăn chút gì đó ở sân bay trước đi, dù gì cũng phải liên lạc với Dũng, nếu ông ta ngồi chuyến bay sớm nhất để tới đây, cũng phải mất nửa tiếng. Dì đau lòng cho cháu nhất mà, nhất định cũng không nỡ để cháu và cục cưng trong bụng chịu đói đúng không ạ?”
Dứt lời, cô khoác tay Lưu Mai, như một đứa bé đang làm nũng.
Lưu Mai hơi sửng sốt, rồi lắc đầu cười bất đắc dĩ.
“Cháu đó, đã lớn thế này rồi mà còn làm nũng.”
“Dù cháu lớn thế nào, cũng mãi mãi là đứa trẻ trong lòng dì đúng không ạ? Được rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi, cháu thấy trong sân bay hay có KFC, chúng ta tới đó ăn đi, cháu hứa chỉ ăn một chút thôi được không ạ?”
Thẩm Hạ Lan giơ hai ngón tay lên chỉ chút xíu, chọc Lưu Mai không khỏi bật cười thành tiếng.
“Được rồi, tùy cháu.”
“Cháu biết dì tốt nhất mà.”
Thẩm Hạ Lan cười rất vui vẻ mãn nguyện.
Khương Hiểu đứng bên cạnh thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, thì bỗng cảm thấy cô như một đứa trẻ.
Hóa ra mợ chủ không cao quý như vậy, mà cũng có một mặt giống như đứa trẻ.
Khương Hiểu vội cầm đồ của họ lên, cùng Thẩm Hạ Lan và Lưu Mai đi xuống máy bay, ngồi vào cửa hàng KFC trong sân bay.
“Khương Hiểu, cô gọi cho tôi hai ly nước trước đi, tôi sắp khát khô cổ rồi.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa dùng tay quạt cổ áo, mồ hôi lấm tấm.
Lưu Mai không hề thấy nóng, nhưng bà cũng biết phụ nữ có thai sẽ có thân nhiệt cao hơn, nên không phản đối gì.
Khương Hiểu bưng nước tới, rồi tiếp tục đi gọi món.
Thẩm Hạ Lan vội ngửa đầu uống cạn ly nước.
Thấy Thẩm Hạ Lan uống hả hê như vậy, Lưu Mai bỗng thấy hơi khát.
Bà cầm ly nước lên nhấp một ngụm, liếc nhìn xung quanh rồi uống nốt phần còn lại.
Bà vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Hạ Lan đang chống cằm nhìn bà, ánh mắt u ám đó làm tim Lưu Mai không khỏi đập loạn hai nhịp.
“Sao thế? Trên mặt dì có thứ gì à?”
“Vâng ạ, cháu bỗng thấy dì rất xinh đẹp.”
Thẩm Hạ Lan bỗng nở nụ cười tinh nghịch, làm Lưu Mai không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Con nhóc này, cháu đã làm mẹ hai lần rồi, sao vẫn không đứng đắn như vậy, dì đã bao nhiêu tuổi rồi, còn xinh đẹp cái gì?
Cháu đừng lừa dì nữa được không?”
“Cháu nói thật đó.”
Thẩm Hạ Lan cười ha hả, bỗng ôm bụng nói: “Không được rồi, cháu phải đi vệ sinh một lát.”
Lưu Mai nhất thời căng thẳng.
“Cháu kiên trì một chút, đợi chúng ta ra ngoài rồi đi, ở đây nhiều người như vậy, đi nhà vệ sinh công cộng sẽ không an toàn.”
“Cháu không nhịn nổi nữa.”
Thẩm Hạ Lan không nghe lời Lưu Mai, mà đứng dậy vội chạy vào nhà vệ sinh.
“Cháu chạy từ từ thôi.”
Lưu Mai hơi lo lắng, nên chạy theo ngay.
Khương Hiểu hơi khó hiểu nhìn hai người, rồi nhất thời ngẩn người.
“Mợ chủ…”
“Cô lấy cho tôi chút giấy mau lên.”
Thẩm Hạ Lan hét về phía Khương Hiểu, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Mắt thấy Lưu Mai cũng tiến vào, Khương Hiểu vội đặt đồ xuống, rồi cầm giấy vệ sinh chạy vào WC công cộng.
Cô vừa chạy vào WC, đã nghe thấy Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Cô đóng chặt cửa lại, không được để người nào đi vào.”
Khương Hiểu sửng sốt.
Sao giọng nói mợ chủ nghe có vẻ hơi sai sai vậy?
Nhưng cô vẫn nhanh chóng khóa trái cửa WC công cộng.
Khương Hiểu bỗng quay đầu, thấy Thẩm Hạ Lan đang đè Lưu Mai lên tường, rồi lấy dây thừng trong túi ra, trói bà ta lại.
“Mợ chủ, cô đang làm gì thế?”
Cả người Khương Hiểu đều mơ màng.
Lưu Mai cũng hơi nghi ngờ, vùng vẫy một lát nhưng không thoát ra được.
“Hạ Lan, cháu bị gì thế? Đừng ầm ĩ nữa, dì là dì cháu đấy.”
“Bà nên vui mừng vì bà là dì tôi, bằng không tôi đã giết bà rồi.”
Giọng nói Thẩm Hạ Lan không hề có chút ấm áp, mà lạnh đến mức làm người khác cảm thấy phát lạnh, thật ra, tim cô cũng mới rách ra từng chút, cực kỳ đau đớn.
Đây là dì cô, em gái mẹ cô! Dù năm đó xảy ra chuyện gì, ân oán người lớn thế nào, thì bà ta vẫn là em ruột Tiêu Ái, nhưng bà ta đã làm gì?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy tim mình cực kỳ lạnh lẽo.
Khương Hiểu không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cũng không hỏi, mà ngược lại lùi về sau mấy bước đến cửa nhà vệ sinh, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô, cũng không nói gì, rồi tiếp tục nhìn Lưu Mai.
Cô lạnh lùng hỏi: “Đã đến nước này rồi, có phải bà nên nói cho tôi biết, tại sao bà lại theo tôi tới đây không?”
“Hạ Lan, cháu đang nói lung tung gì đấy? Có phải cháu phát sốt rồi không? Dì là dì cháu, dì theo cháu tới đây để thăm mẹ cháu, chẳng phải đây là ý của cháu à? Sao giờ cháu lại hỏi ngược lại dì? Hơn nữa, cháu trói dì lại là sao? Rốt cuộc cháu muốn làm gì?”
Lưu Mai thở hổn hển gào lên, vẫn chưa từ bỏ ý định vùng vẫy.
Mắt Thẩm Hạ Lan trở nên lạnh lẽo.
“Bà đừng phí sức nữa, người bị tôi trói sẽ không thoát ra được trong khoảng thời gian ngắn, nếu không có Dũng, có lẽ tôi sẽ thật sự tin rằng, bà được tôi dẫn đến Vân Nam. Dì à, bà thật sự coi thường tôi rồi.”