Cục Cưng Có Chiêu

Chương 843



CHƯƠNG 843: ĐỪNG LÃNG PHÍ THỜI GIAN VÌ TÔI

“Vì tôi biết được chân tướng mọi việc và sợ Lam Thần truy hỏi nguyên nhân cái chết của Phương Đình nhưng càng sợ hơn chính là tôi sẽ không kiềm chế được mà nói cho cậu ấy biết nên tôi mới rời khỏi nhà họ Phương và lẩn trốn. Cô không biết, Phương Đình vì Lam Thần mà đã làm những gì đâu. Trên người cô ấy chỗ nào cũng có vết kim châm, là tôi đã giúp cô ấy che giấu. Tận mắt nhìn thấy một sinh mệnh đang sống sờ sờ lại vì tình yêu mà vắt kiệt khô sự sống, tôi không biết phải diễn tả tư vị trong lòng mình ra làm sao nữa. Tôi từng nghĩ rằng mình đã hiểu được tình yêu là gì nhưng khi nhìn thấy Phương Đình tôi mới biết, kỳ thật mình chẳng hiểu gì hết.”

Trương Linh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn tự mình rót nước cho mình và Thẩm Hạ Lan rồi tự mình uống trước cho thấm giọng.

“Lúc trước khi tôi còn ở bên A Khôn, tôi từng cho rằng mình yêu ông ấy, lúc ông ấy mãi lo làm ăn mà mặc kệ hai mẹ con tôi, tôi đã cảm thấy mình bị thờ ơ lãnh đạm, tôi thậm chí còn cảm thấy ông ấy yêu công việc làm ăn hơn cả hai mẹ con tôi nhưng bây giờ tôi cẩn thận ngẫm lại thì thấy có lẽ mình cũng không yêu ông ấy như mình tưởng.

Bởi vì khi ông ấy chết, tuy rằng tôi có đau lòng, khổ sở nhưng chưa từng bâng khuâng liệu sau khi ông ấy ra đi, tôi có thể sống tiếp được hay không. Tôi cảm thấy lòng mình đã chết lặng. Mãi cho đến khi gặp Phương Đình, con ta vẫn còn trẻ nhưng lại chấp nhất với việc sẵn sàng trả giá vì tình cảm, thật sự làm cho tôi phải nghiêm túc kính trọng.

Tình yêu mà cô ta dành cho Lam Thần là thứ tình yêu thuần túy, chân thành, không vấy bẩn, yêu chỉ đơn giản là vì yêu mà thôi.

Khi tôi đến thì đã không còn cứu vãn được nữa rồi. Biệt danh của tôi là Diêm Vương Sống nhưng tôi không phải là Diêm Vương, tôi không có cách nào thay đổi sinh tử, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta vì yêu người mà chết dần chết mòn, thậm chí đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bất lực.

Giọng nói của Trương Linh có chút nghẹn ngào.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan lại càng không dễ chịu.

Cô đã nghĩ đến rất nhiều chân tướng, thậm chí còn nghĩ có khi nào vợ chồng giáo sư Phương quá tàn nhẫn, nghe Trương Đình nói bây giờ cô mới biết, Phương Đình thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối nhưng không ngờ lại có thể khiến người khác kính nể như vậy.

Thẩm Hạ Lan không biết nên nói gì, càng không biết mình phải đối mặt với Lam Thần như thế nào.

Trương Linh vỗ vai cô, thấp giọng nói: “Chuyện của Phương Đình đã đả động rất nhiều đến tôi, sau khi gặp mẹ cô, biết được những gì bà ấy đã trải qua, tôi cảm thấy mình phải sống thật tốt, tôi muốn dành khoảng thời gian còn lại để làm những chuyện mà mình chưa thực hiện được, đối xử những người bên cạnh thật tốt. Còn cô, cô là người may mắn, cũng là người hạnh phúc, bởi vì cô có Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh, hai người đều yêu nhau. Đứng trước sự sống và cà chết, mọi thứ đều rất nhỏ nhoi. Tôi nghĩ nếu có thể thì Phương Đình cũng muốn sống, cũng muốn cùng Lam Thần răng long đầu bạc nhưng cô ta hết cách rồi. Cho nên cô hãy quý trọng cuộc sống trước mắt, cùng Diệp Ân Tuấn sống thật hạnh phúc, để đồ đệ của tôi không còn lo lắng nữa là được.”

Thẩm Hạ Lan nghe xong gật đầu, tâm trạng vô cùng nặng nề.

“Bà yên tâm, tôi sẽ quý trọng cuộc sống hiện tại, tôi cũng sẽ đối xử tốt với Lam Thần.”

Thẩm Hạ Lan không dám để Lam Thần biết chân tướng, dù sao như vậy quá tàn nhẫn, quá tàn khốc.

Lúc cô đứng dậy mở cửa phòng đi ra mới phát hiện Lam Thần đã đứng trên hành lang, mặt đẫm nước mắt.

“Lam Thần, anh…”

“Tôi vốn dĩ đến để hỏi nguyên nhân cái chết của Đình Đình, không ngờ lại vì tôi.”

Lam Thần đau lòng đến mức khó thở.

Anh ta đã tích đức gì!

Anh vốn dĩ là một người sắp chết, một con quái vật không nên tồn tại trên cõi đời này, vì cái gì phải hy sinh chính mình để cứu anh ta chứ.

Phương Đình cho anh ta tình yêu cũng đủ để anh ta ngậm cười nơi chín suối rồi nhưng tại sao lại không cho anh ta chết? Tại sao lại tự mình đi tìm cái chết?

Cô có biết để lại anh cô độc một mình trên cõi đời này còn đau đớn và khó chịu hơn cả cái chết không.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bộ dạng như vậy của Lam Thần thì không kềm được sự khó chịu trong lòng.

“Lam Thần, Phương Đình đều là vì anh, anh đừng phụ cô ấy.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không tìm đến cái chết đâu, nếu không có cha mẹ cô ấy có lẽ tôi còn làm như vậy nhưng bây giờ thì tôi không nghĩ thế. Tôi không cô đơn, Đình Đình vĩnh viễn sống trong tim tôi. Vì tôi, ngay cả mạng sống của mình cô ấy cũng hiến dâng thì sao tôi có thể không quý trọng mạng sống của mình chứ? Tôi muốn thay cô ấy báo hiếu, muốn mang theo tình yêu của cô ấy mà sống.

Thật ra chuyện mà Đình Đình muốn làm nhất trong cuộc đời này chính là ngao du khắp nơi, nhưng đáng tiếc cô ấy không có cơ hội, cũng không có thời gian. Về sau, mỗi năm tôi đều sẽ mang theo tình yêu của Phương Đình đến một nơi khác nhau để nghỉ lễ. Mong bà chủ có thể cho tôi nghỉ một thời gian, không cần quá lâu đâu, một tháng là đủ rồi.”

Đối mặt với thỉnh cầu đó của Lam Thần, Thẩm Hạ Lan còn có thể nói cái gì đây.

“Được, tôi đồng ý với anh.”

“Cám ơn bà chủ.”

Lam Thần nói xong liền xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng dáng cô quạnh của Lam Thần, Thẩm Hạ Lan biết Khương Hiểu không còn cơ hội nữa rồi.

Cô ấy có vĩ đại như thế nào cũng ko thể tranh với người chết, huống hồ Phương Đình còn vì Lam Thần mà chết.

Không biết từ lúc nào Trương Linh đã đứng phía sau Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Rốt cục vẫn để cho cậu ấy biết được.”

“Như vậy cũng không hẳn là không hay, Phương Đình đánh đổi nhiều như vậy, anh ta vẫn nên biết thì hơn.”

Thẩm Hạ Lan nói vậy khiến cho Trương Linh thở dài một hơi nói: “Chỉ mong chúng ta đều đúng, chỉ mong Phương Đình trên trời có linh thiêng sẽ an nghỉ.”

“Bà sẽ đi cùng chúng tôi về Hải Thành chứ?”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên đổi đề tài, suýt chút nữa thì khiến Trương Linh không theo kịp tiết tấu.

“Đương nhiên, tôi muốn gặp đồ đệ! Tôi không đến Hải Thành liệu cô có để tôi dẫn nó đi không?”

“Vậy thì không được! Tranh Tranh phải ở lại nhà họ Diệp, tương lai lớn rồi muốn đi đâu thì tôi không quản, còn hiện tại nó vẫn còn nhỏ, cần phải ở bên cạnh chúng tôi, hơn nữa bệnh của mẹ tôi cũng cần nó, cho nên bà theo chúng tôi về Hải Thành chính là lựa chọn tốt nhất.

Trương Linh đột nhiên chun mũi.

“Sao tôi lại nghe ra lời của cô có chỗ không đúng nhỉ? Cô không nên năn nỉ tôi quay về sao?”

Thẩm Hạ Lan liền nở nụ cười.

“Được, tôi năn nỉ bà về Hải Thành với chúng tôi được chưa?”

Trương Linh kiêu ngạo nói: “Nhưng tôi không có tiền, đến Hải Thành không có chỗ để ở.”

“Ở nhà của chúng tôi, nhà chúng tôi có rất nhiều phòng, bà yên tâm, mỗi tháng tôi đều trả lương cho bà, xem như tiền công bà nuôi dưỡng Tranh Tranh, thế nào?”

“Chậc chậc, cô thật sự xem tôi là khất thực sao? Tôi không cần tiền của các người, cũng không phải là không thể kiếm tiền. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau khi quay về Hải Thành, tôi muốn tự mở một bệnh viện, có điều giấy chứng nhận rồi nhiều thứ nữa có lẽ còn các người hỗ trợ.”

“Không thành vấn đề.”

Thẩm Hạ Lan thấy Trương Linh đáp ứng rồi, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thật sự sợ là Trương Linh sẽ không theo mình về.

Lam Thần rời khỏi nhà liền đi đến một nơi khuất, khóc đến không còn nước mắt.

Anh ta là đàn ông, không thể tuỳ tiện rơi lệ nhưng giờ phút này, anh ta không thể nhịn nổi nữa.

Anh nhớ lại lúc mình còn nhỏ phải chịu rất nhiều khổ sở, là Phương Đình mang theo thức ăn ngon đi vào ngồi cạnh anh, cười nói: “Anh hãy đem đau khổ san sẻ cho em một nữa thì sẽ thoải mái hơn nhiều lắm.”

“Làm sao để chia?”

Lam Thần cảm thấy cô gái nhỏ này rất thú vị, mọi đau khổ đểu ở trên người, trong máu thì làm sao mà san sẻ cho người khác đây?

Nếu thật sự có thể chia thì anh ta không chờ được liền đem tất cả chia cho người khác.

Phương Đình lại đưa tay ra cười nói: “Anh có thể đánh em, anh đánh em thì em cũng đau, đến, đến lúc đó trong lòng anh thoải mái, chẳng phải là đã san sẻ bớt cho em rồi sao?”

Lam Thần cảm thấy đầu óc của cô gái nhỏ này có vấn đề rồi.

Nhưng về sau anh biết được, cô gái nhỏ này là con gái của vợ chồng giáo sư Phương, là con gái của những kẻ xấu xa đã tra tấn anh ta và cha mẹ của mình, anh thật sự muốn đánh cô ta, thậm chí còn muốn bóp chết cô ta nữa nhưng cô vẫn cười, hoàn toàn không chống cự lại những hành động thô lỗ của anh.

Có lẽ chính từ khoảnh khắc đó, Lam Thần cảm thấy cô chính là thiên sứ hạ phàm, là thiên sứ chỉ đi theo anh.

Cũng từ ngày đó hai người họ trở thành bạn của nhau, người yêu của nhau.

Lam Thần nhớ lại nhiều năm qua, Phương Đình luôn ở bên cạnh anh, trong mắt cô chỉ có một mình anh, anh lại càng đau khổ.

Giáo sư Phương hại cha mẹ anh, hại cả đời anh, nhưng Phương Đình lại dùng chính tính mạng của mình để bù đắp hết thảy.

Anh không cần phải trả lại!

Anh không cần!

Anh chỉ muốn Phương Đình sống khoẻ mạnh, chỉ muốn cô đứng trước mặt anh, mỗi ngày đều quấn lấy anh đòi anh kể chuyện, đấm lưng rửa chân cho cô.

Bây giờ anh dường như vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cô cừa, tiếng cười trong trẻo, êm tai ấy cuối cùng cũng không được nghe nữa.

Lam Thần khóc rất lâu rất lâu, khóc đến hai mắt đỏ hết cả lên, cuối cùng nghẹn ngào đứng dậy, cầm điện thoại gọi cho bà Phương và giáo sư Phương.

Câu đầu tiên anh hỏi là: “Chẳng phải hai người đã sớm biết nguyên nhân cái chết của Đình Đình sao?”

Phương giáo sư im lặng.

Bà Phương thì gào khóc.

Tuy rằng họ chưa nói lời nào nhưng Lam Thần đều hiểu.

Bọn họ biết!

Có lẽ khi bọn họ biết được thì đã không còn kịp rồi, nhưng bọn họ vẫn biết cho nên bà Phương mới hận anh như vậy, mới đối xử với anh như vậy.

Lam Thần lại rơi nước mắt.

“Từ hôm nay trở đi, hai người chính là ba mẹ của tôi còn tôi chính là con của hai người, đứa con ruột thịt, tôi sẽ chăm sóc cho hai người đến già, những gì Phương Đình có thể làm thì tôi sẽ làm thay cô ấy. Mẹ muốn tôi cả đời này không kết hôn thì thôi thề, trừ phi Lam Thần này chết còn không cả đời chỉ có một mình Phương Đình là vợ tôi, tuyệt đối không đi bước nữa, tuyệt không cưới một ai khác.”

Nghe Lam Thần nói như vậy, bà Phương liền khóc ngất.

Lam Thần cúp máy rồi ổn định lại tâm trạng, nhưng vừa quay lưng lại thì thấy Khương Hiểu đã đứng sau lưng.

Anh biết Khương Hiểu có ý với mình nhưng lúc này anh không hề liếc nhìn cô một cái, cứ thế bước đi.

“Thật sự là cả đời này cũng không kết hôn sao?”

Giọng nói của Khương Hiểu run rẩy, mắt ngấn nước.

Lam Thần dừng bước nói: “Đừng phí phạm thời gian vì tôi nữa, trong tim tôi không thể dung chứa thêm bất cứ ai nữa.”

“Lam Thần…”

Khương Hiểu muốn giữ anh lại nhưng bị anh tránh.

“Trương Linh nói vết thương của cô cần tĩnh dưỡng, không nên xuống giường, lại càng không nên chạy đến đây, may quay về đi, bà chủ vẫn còn chờ cô khoẻ lại để chăm sóc bà ấy.”

Nói xong, Lam Thần bước đi, không nhìn Khương Hiểu lấy một lần.

Khương Hiểu rốt cuộc cũng nhịn không được mà khóc.

Đoạn tình cảm còn chưa kịp bắt đầu này đã chết từ trong trứng nước rồi sao?

Cô ngồi sụp xuống ôm lấy thân mình, khóc vô cùng thảm thương mà không để ý thấy có một bóng người đang lén lút tới gần cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.