Cục Cưng Có Chiêu

Chương 915



CHƯƠNG 915: BÀ RÔ

“Thủ lĩnh, anh đây là…”

Thuộc hạ thấy Diệp Trị Thu nhìn Thẩm Hạ Lan, còn tưởng rằng Diệp Trị Thu nhìn trúng Thẩm Hạ Lan, vội vàng hỏi, nhưng Diệp Trị Thu lại nghiêm khắc nhìn anh ta.

“Tôi không có hứng thú với cô ta, tôi nhìn chỉ là…”

Chỉ là cái gì? Diệp Tri Thu không nói gì, nhưng khóe môi hơi nhếch lên.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chính mình, cô đột nhiên mở mắt ra, trực tiếp nhìn vào máy quay phim.

Ánh mắt của hai người va chạm trong video, lóe lên một chút tia lửa. Thẩm Hạ Lan khẽ cười, xoay người tiếp tục ngủ.

Diệp Trị Thu sắc mặt có chút khó coi.

Người phụ nữ này có cần phải kiêu ngạo như vậy không?

Cô ta thực sự nghĩ rằng mình sẽ không làm gì cô ta hết phải không?

Xem xem!

Có chỗ nào giống con tin đâu chứ?

Rõ ràng giống như như cô ta đang đi nghỉ! “Để Thẩm Hạ Lan đến nhà kho quét dọn đi.”

Diệp Trị Thu đột nhiên lên tiếng.

Ông ta chỉ là không quen nhìn Thẩm Hạ Lan nhàn nhã như vậy.

“Vâng.”

Thuộc hạ liền sắp xếp.

Thẩm Hạ Lan đang ngủ say thì bị người gọi dậy. “Thủ lĩnh kêu cô đi đến nhà kho dọn dẹp, đây là công cụ.” Hổ ném cái chổi hay cái gì đó đến trước mặt Thẩm Hạ Lan. Tiêu Ái đột nhiên có chút tức giận. “Đùa gì vậy, con gái tôi đang mang thai, anh thật sự để cho một người phụ nữ mang thai đi dọn dẹp sao? Nếu như muốn làm nhục người khác thì để tôi đi”

“Mẹ, bọn họ nói để con đi, mẹ đừng tranh cãi nữa, con sẽ đi. Hơn nữa, thời gian còn mang thai rất ngắn nên không sao đâu.”

Thẩm Hạ Lan không quan tâm lắm. Bỏ qua sự ngăn cản của Tiểu Ái, cô cầm chổi và giẻ đi theo Hổ vào nhà kho.

Nói là một nhà kho, nhưng thực ra chỉ là nơi để đặt một số quần áo này kia.

Hổ đưa Thẩm Hạ Lan đến rồi sau đó rời đi.

Thẩm Hạ Lan nhìn nơi này, không gian tuy rằng khá lớn, chỉ là có chút lộn xộn.

Cô cũng nhàn rỗi thật nên bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ở đây có rất nhiều tài liệu và một số quần áo cũ khác, cũng không biết có nên vứt đi hay không. Thẩm Hạ Lan gom quần áo cũ lại, chợt nhìn thấy bộ quần áo dính máu. Chiếc váy này chắc cũng được một thời gian rồi, vết máu trên đó đã ngả màu, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhìn rõ.

Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày, đem quần áo dính máu dưới mũi ngửi, không còn nhiều mùi máu nữa.

Nhưng quần áo lại tả tơ rách nát, cứ như bị roi đánh nát vật.

Là ai đây? Thẩm Hạ Lan chợt nghĩ đến mẹ của A Tử.

Là của bà ấy sao?

Nếu như vậy, với sự đơn thuần của Mạnh Vũ Kha có để cho những chuyện như vậy xảy ra ngay trước mắt mình không?

Thẩm Hạ Lan đầu óc nhanh chóng suy nghĩ. Nhưng vấn đề này cũng không ai trả lời cho cô được. Thẩm Hạ Lan giấu đi bộ đồ dính máu, sau đó tiếp tục thu dọn, cũng không phát hiện ra thứ gì khác. Sau khi dọn dẹp xong, cô cảm thấy hơi mệt liền ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Nói là nhà kho, nhưng thật ra không có manh mối gì đáng giá, cũng không có chút dấu vết gì để liên hệ với bên ngoài Ở đây hình như có vườn rau riêng, hoàn toàn tự cung tự cấp.

Thẩm Hạ Lan có phần nản lòng. Thu dọn mọi thứ xong, cô bước ra khỏi nhà kho, nhìn hoàng hôn phía chân trời sắp buông xuống, không hay biết gì, cô thực sự đã ở trong nhà kho cả buổi chiều. Thẩm Hạ Lan duỗi eo liền nhìn thấy mấy người hầu đang vội vàng chạy về hướng sảnh chính. “Có chuyện gì vậy?” Cô ấy đã ngăn một người hầu lại hỏi chuyện.

Người hầu lo lắng nói: “Bà chủ đột nhiên nôn mửa và tiêu chảy, thủ lĩnh sắp giết người rồi.”

“Nôn mửa và tiêu chảy?”

Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.

Cô cũng đi theo người hầu. Giọng nói của Diệp Tri Thu gần như muốn hết tung cả căn phòng.

Thẩm Hạ Lan vẫn luôn cảm thấy Diệp Tri Thu mặc dù rất cay độc, nhưng cũng coi như quan tâm đến tác phong lễ phép với người ngoài, bây giờ Diệp Tri Thu giống như một con sư tử bị chọc tức, cả người như muốn phát điên lên giống như gặp ai cũng muốn cắn cho một phát.

Cô nhìn thấy xung quanh không ngừng bưng mấy cái bồn rửa mặt ra, bên trong đầy thứ ô uế, rõ ràng là do Mạnh Vũ Kha nôn ra.

“Tôi nói này, trên đảo này không có bác sĩ sao? Sao không ra ngoài tìm bác sĩ cho bà ấy, có lẽ là bị ngộ độc thực phẩm gì đó” Thẩm Hạ Lan trực tiếp mở miệng nói. Căn phòng bỗng nhiên im lặng. Ánh mắt Diệp Tri Thu phút chốc nhìn sang Thẩm Hạ Lan. “Sao cô tới đây được?” “Tôi đi ngang qua, đến xem một chút.”

Thẩm Hạ Lan hờ hững nhún vai. Diệp Tri Thu hai mắt hơi híp lại. “Cô vừa nói cô ấy bị ngộ độc thực phẩm sao? Chẳng lẽ cô đầu độc cô ấy? Bắt cô ta cho tôi.” Diệp Tri Thu ra lệnh, đám Hổ lập tức hất Thẩm Hạ Lan xuống đất. Thẩm Hạ Lan cảm giác như 10.000 chữ phắc dịu đang phóng qua “Diệp Tri Thu, ông có bệnh sao? Người bình thường còn nhìn ra được là nôn mửa, tiêu chảy, không phải ngộ độc thức ăn chứ là gì? Tôi nhìn ra thì tôi là người bỏ độc sao? Tôi cả buổi chiều đều ở trong nhà kho, tôi đầu độc bà ấy kiểu gì?”

“Buổi sáng cô cùng cô ấy luyện đàn, ai biết lúc đó cô có bỏ độc không? Nhốt cô ta xuống hầm, nếu tôi phát hiện ra là độc của cô, Thẩm Hạ Lan, cho dù cô là vợ của ai đi chăng nữa, tôi cũng không tha cho cô! ”

Diệp Tri Thu lúc này hoàn toàn điên rồi. Thẩm Hạ Lan bị người ta mang đi ném xuống tầng hầm lạnh lẽo.

“Diệp Trị Thu, ông đúng là đồ ngốc!”

Cô vừa chửi bới vừa la hét, nhưng không ai để ý đến cô.

Thẩm Hạ Lan chửi bới mệt mỏi, liền nhìn về phía tầng hầm.

Không gian dưới tầng hầm rất rộng, cũng rất trống trải, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng vọng của chính mình, nhưng ở một nơi trống trải như vậy lại không có chút ánh sáng nào.

Thẩm Hạ Lan có chút sợ hãi.

“Này, có ai không?”

Thẩm Hạ Lan hét lên, chỉ có tiếng vang của cô đáp án.

Cô có người lại, định tìm chỗ ngồi một lúc nhưng chợt chạm vào một thi thể lạnh ngắt.

“A!” Thẩm Hạ Lan hét lên một tiếng, suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Cô vốn dĩ không can đảm lắm, bây giờ tối om om, nhìn không ra thứ gì trong đó đây mà bây giờ còn đột nhiên chạm vào một cái xác như vậy, cô không bị dọa mới lạ đó

“Đừng làm ồn.”

Thi thể đột nhiên phát ra tiếng động, Thẩm Hạ Lan suýt nữa ngất đi. “Ngươi là người hay là ma?” “Hehe, ta cũng muốn biết ta là người hay là ma”

Thi thể đột ngột chuyển động.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, không ngờ bị đụng vào đầu khiến cô đau đến há hốc miệng. Người bên kia ngồi dậy, có lẽ là vì quanh năm thích nghi với bóng tối, khiến bà ta có thể nhìn rõ động tác của Thẩm Hạ Lan. “Ở đây tương đối thấp, hơn nữa còn hơi ẩm ướt, bình thường đều phải cúi xuống đi, nếu cô mệt rồi thì ngồi xuống đi, ở đây hình như có một chỗ để ngồi.”

Thấy đối phương nói rõ ràng, suy nghĩ rõ ràng, Thẩm Hạ Lan mới chậm rãi thả lỏng.

“Bà là ai?”

“Tôi là ai? Không quan trọng tôi là ai? Ở đây, tôi chính là một người đã chết.” Người phụ nữ nhàn nhạt nói. Thẩm Hạ Lan giả vờ can đảm, chậm rãi đến gần bà ta ngồi xuống. “Sao bà lạnh thế?”

“Nếu cô được sử dụng như một công cụ để thử nghiệm y học ở đây, ở trong một tầng hầm lạnh và ẩm ướt này cả ngày, thì cô cũng có nhiệt độ thế này thôi.”

Người phụ nữ có lẽ đã lâu không có ai nói chuyện với bà, Thẩm Hạ Lan hỏi câu nào cũng được giải đáp. Thẩm Hạ Lan xác định bà ta còn sống rồi mới hoàn toàn yên tâm. “Thử thuốc? Cho Mạnh Vũ Kha?”

Thẩm Hạ Lan có thể nghĩ ra cũng chỉ có như thế.

Người phụ nữ đột ngột dừng lại.

“Cô biết Mạnh Vũ Kha?”

“Vừa biết, hôm qua bị bắt đến, vì tôi biết một chút nhạc nên bị Diệp Trị Thu kéo đến chỗ Mạnh Vũ Kha nói chuyện âm nhạc, không ngờ hôm nay cô ta đột nhiên nên mửa và tiêu chảy, tên khốn Diệp Trị Thu đó nghĩ rằng tôi hạ độc, nên ném tôi xuống dưới này.”

Thẩm Hạ Lan kể lại ngắn gọn những gì mình trải qua.

Người phụ nữ cười lạnh nói: “Diệp Tri Thu chỉ là bị che mắt thôi, anh ta yêu Mạnh Vũ Kha đến phát điên, chỉ cần cô ta có chuyện gì thì đều là lỗi của người xung quanh. Nếu là cảm lạnh phát sốt, là do người xung quanh không chăm sóc tốt, Nôn mửa, tiêu chảy có thể là ngộ độc thực phẩm, lý do đơn giản như vậy, đến Mạnh Vũ Kha bị anh ta cũng không tin, anh ta luôn cảm thấy có người muốn hại Mạnh Vũ Kha của anh ta. Trên đời làm gì có nhiều người xấu muốn hại cô ta như thế? Chẳng qua là anh ta suy bụng ta ra bụng người mà thôi. ”

Thẩm Hạ Lan nghe người phụ nữ nói tất cả, giống như đã quen thuộc với hết thảy mọi chuyện ở đây, cô cau mày hỏi: “Bà là ai? Bà với Diệp Tri Thu và Mạnh Vũ Kha hình như rất quen thuộc.”

Người phụ nữ sửng sốt một chút, thì thào nói: “Tôi tên là Vu Linh, từng là bạn với Mạnh Vũ Kha. Chúng ta cùng nhau ra khỏi cô nhi viện, cũng coi như được Diệp Trị Thu

đưa ra khỏi cô nhi viện.”

“Vụ Linh?” Thẩm Hạ Lan chưa từng nghe qua cái tên này. Cô nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Nói như vậy là bà đến đây cùng Mạnh Vũ Kha sao?”

“Coi như là vậy, chưa từng rời khỏi.” Vụ Linh nhàn nhạt nói.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hỏi: “Nếu đã như vậy, tôi muốn hỏi bà về một người. Không biết có quen biết không?”

“Ai?”

“Tôi không biết tên bà ấy, nhưng tôi biết giữa bà ấy và Diệp Trị Thu có một đứa con gái, tên là A Tử. Bà có biết có người phụ nữ nào như vậy tồn tại hay không?”

Thẩm Hạ Lan vừa mới hỏi xong, bên kia đột nhiên rùng mình một cái. “Cô nói A Tử? Cô biết A Tử? Cô từ đầu tới? Là Hải Thành sao?”

Bà ta nắm lấy Thẩm Hạ Lan. Vu Linh gầy gò vì thiếu dinh dưỡng, nhưng ngón tay lại như cái kẹp sắt, nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan có chút đau, chẳng qua cũng có chút không hiểu sự kích động của Vu Linh. “Bà làm sao vậy?” “Mau trả lời tôi, cô là người Hải Thành phải không?”

“Đúng vậy, tôi đến từ Hải Thành. Nói chính xác hơn, tôi là chị dâu của A Tử.” Thẩm Hạ Lan nói ra thân phận của mình. Vụ Linh bật khóc.

“A Tử của tôi, A Tử của tôi thế nào rồi? Nó hiện tại có khỏe không? Có bị Diệp Trị Thu lợi dụng làm chuyện sai trái gì không?”

Thẩm Hạ Lan bị lời nói của Vụ Linh làm cho sững sờ.

“A Tử của bà? Bà là mẹ của A Tử?”

Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ nghĩ lại tình cờ gặp được Vũ Linh, mẹ của A Tử ở đây!

Cô muốn lại gần Vu Linh để nhìn cho rõ nhưng ánh sáng ở đây quá mờ. Thẩm Hạ Lan chợt nhớ ra điều gì đó, cô nhanh chóng đẩy Vu Linh ra rồi đút tay vào túi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.