Cục Cưng Có Chiêu

Chương 941



CHƯƠNG 941:  AI TO GAN NHƯ VẬY? (2)

 

Thẩm Hạ Lan hơi sững người, sau đó hỏi: “Anh là nghỉ ngờ có người có tình tạo ra hiện tượng nỗ giả của lò vi sóng?”

 

“Đúng!”

 

“Lý do? Mục đích?”

 

Diệp Ân Tuấn suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ là để nỗ chết anh, hoặc nổ chết di.”

 

“Dì sao?”

 

Trái tim của Thẩm Hạ Lan kêu lộp bộp.

 

Người của nhà họ Diệp đều biết, Thẩm Hạ La rất ít khi vào bếp, Diệp Ân Tuấn ngược lại sáng nào cũng thích chuẩn bị ít đồ ăn cho Thẩm Hạ Lan, mà thời gian còn lại đều là thời gian Vu Linh ở trong bếp.

 

Nói như thế, đối phương không phải là nhằm vào Diệp Ân Tuấn thì là nhằm vào Vu Linh.

 

Lời của Diệp Ân Tuấn, người khả nghỉ thì quá nhiều, dù sao Diệp Ân Tuấn là người giàu nhất Hải Thành, mặc kệ là trên thương trường hay có liên quan tới Diệp Tri Thu cũng có khả năng, nhưng nếu đối phương là nhằm vào Vu Linh thì Thẩm Hạ Lan nghĩ không ra ai khác ngoài người của Diệp Tri Thu.

 

Đầu óc của cô đột nhiên lóe lên một bóng người, có điều rất nhanh đã lắc đầu.

 

Người đó chắc không có lá gan lớn như vậy?

 

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan trầm tư, không khỏi hỏi: “Bị dọa rồi sao? Hay là đang nghĩ chuyện gì?”

 

“Không có, em chỉ là đang nghĩ ai to gan dám làm như vậy.”

 

“Kẻ lưu vong, có lẽ là người của Diệp Tri Thu, vì để trút giận cho Diệp Tri Thu cũng có thể. Đợi cảnh sát tới điều tra đi, em đừng quản nữa, cố gắng nghỉ ngơi, đợi kết quả có rồi nói tiếp.”

 

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan nuốt lời tới miệng xuống.

 

“Được.”

 

Thời gian hai người đợi kết quả có hơi dày vò, Diệp Ân Tuấn kêu người đưa ít đồ ăn tới cho Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan lúc này cũng quả thật hơi đói, ăn rối vài miếng, kết quả đã có rồi.

 

“Diệp tổng, bà Diệp, kết quả kiểm tra có rồi, bà Diệp chỉ là hít vào một lượng nhỏ thuốc mê, không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với cơ thể.”

 

Nghe bác sĩ nói như vậy, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi khó coi.

 

May đối phương chỉ tung ít thuốc mê với Thẩm Hạ Lan, nếu như là thuốc độc thì sao? Anh phải làm sao?

 

Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay của Diệp Ân Tuấn nói: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng, em bây giờ không phải không có sao hay sao? Ông trời phù hộ em.”

 

“Sau này không được hành động một mình.”

 

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực, bĩu bĩu môi, có điều nghĩ tới Diệp Ân Tuấn cũng là vì cô, cho nên cũng không nói gì nữa.

 

Thẩm Hạ Lan quay lại phòng bệnh, nghỉ ngơi một lúc, Tử và Vu Linh đã tới.

 

“Chị dâu, chị không sao chứ?”

 

Tử nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có hơi trắng bệch, vội vàng hỏi.

 

“Không sao, chỉ là hạ đường huyết, ngất đi thôi.”

 

Đối với chuyện cô bị người ta làm cho ngắt đi, Thẩm Hạ Lan quyết định không nói, Tử cũng đang trong thời kỳ đầu mang thai, Vu Linh càng cần thận, vẫn là đừng để bọn họ lo lắng thì tốt hơn.

 

“Sao lại hạ đường huyết chứ? Có phải là không chịu ăn uống không? Chị dâu, chị như này không được, chị nhìn em bây giờ, có thể ăn có thể ngủ.”

 

Tử nắm tay của Thẩm Hạ Lan, phát hiện tay của Thẩm Hạ Lan có hơi lạnh.

 

“Chị dâu, chị lạnh không?”

 

“Không lạnh, tay lạnh bẩm sinh, không sao.”

 

Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười.

 

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy bọn họ như này, thấp giọng nói: “Khoảng thời gian này chuyển tới biệt thự ven biển của anh ở, bên này chắc phải sửa chữa. Quần áo gì đó thì không cần đem, lát nữa anh cho người đi mua một ít cho hai người.”

 

“Không cần đâu, anh, em có quần áo mặc rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.