Cục Cưng Có Chiêu

Chương 981



Chương 981

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn rất đáng sợ, lập tức hiến Lam Tử Thất giật nảy mình, cô vô thức nói: “Đúng vậy, lúc mới đầu hai chúng tôi hát cùng nhau, nhưng sau đó Hạ Lan nói hơi khó chịu nên tự mình đi vào nhà vệ sinh”

“Chuyện này xảy ra vào khoảng thời gian nào?”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên hỏi cẩn thận như thế khiến Lam Tử Thất có chút luống cuống.

“Tôi làm sao biết được? Nhưng lúc chúng tôi lên sân khấu tôi có nhìn lướt qua đồng hồ trên điện thoại, hình như là hơn hai giờ một chút? Hai giờ năm phút!”

Nghe thầy Lam Tử Thất nói như vậy, sắc mặt Diệp Ân Tuấn càng thêm khó coi.

Hai giờ năm phút?

Anh và Nhan Phi đi vào quán bar lúc hai giờ mười phút, vậy nên cô đều nhìn thấy?

Vậy nên mới xuất hiện tình huống như bây giờ?

Chết tiệt!

Bây giờ anh hận không thể đem vớt Nhan Phi từ trong biển lên rồi lấy roi đánh cho một trận.

Đột nhiên nhận thấy Diệp Ân Tuấn tức giận, Lam Tử Thất tưởng rằng vì mình khiến Thẩm Hạ Lan bị bệnh, nên cô vội vàng xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, tôi cam đoan không có lần sau.”

“Không liên quan gì đến cô. Cùng đi bệnh viện đi, chăm sóc cho cô ấy thật tốt!”

“A?”

Lam Tử Thất cho là mình nghe lầm.

Sao lại để cô chăm sóc cho Thẩm Hạ Lan?

Việc này nếu là trước kia, không phải Diệp Ân Tuấn nên tự mình chăm sóc sao?

Trong đầu cô lập tức xẹt qua chuyện trước đó Thẩm Hạ Lan nói Diệp Ân Tuấn ngoại tình.

Đôi mắt Lam Tử Thất lập tức nheo lại.

“Diệp Ân Tuấn, không phải anh thật sự có người ở bên ngoài chứ?”

“Không có.”

Diệp Ân Tuấn nói vô cùng chắc chắn, sau đó cũng không thèm quan tâm đến Lam Tử Thất, nhắc chân rời đi.

Lam Tử Thất hơi sững sờ.

Diệp Ân Tuấn không phải người nói dối, hơn nữa anh quan tâm Thẩm Hạ Lan như vậy, hẳn anh cũng không thực sự ngoại tình như những gì Thẩm Hạ Lan đã nói chứ?

Lam Tử Thất không hiểu nhưng cũng lo lắng đi theo.

Diệp Ân Tuấn trực tiếp bé Thẩm Hạ Lan đến nhà Lương Thiệu Cảnh.

“Tiêu Niệm Vi đâu?”

Diệp Ân Tuấn vừa vào cửa đã tìm vợ mình, điều này khiến Lương Thiệu Cảnh không nói nên lời.

“Không đúng, anh vào nhà tìm vợ của tôi như vậy, anh nghĩ tôi chết rồi à?”

“Đừng nói nhảm, vợ tôi đang bị sốt, để cô ấy khám một chút!”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp đặt Thẩm Hạ Lan xuống ghé salon.

Lúc này Thẩm Hạ Lan đã sốt nóng đến mức ngủ mê man.

Lương Thiệu Cảnh có chút im lặng nói: “Vợ tôi đúng là một bác sĩ phẫu thuật hàng đầu thế giới, nhưng cô ấy bác sĩ ngoại khoa, hơn nữa cô ấy vừa mới phẫu thuật trở về được một lúc và vừa mới đi ngủ. Chỉ là bị sốt thôi, anh không thể đưa đến bệnh viện sao?”

“Bệnh viện có quá nhiều vi khuẩn, vợ tôi đang mang thai, rất quý giá.”

“Ơ, vợ của anh quý giá, vợ của tôi thì phải vất vả lao lực sao?”

Lương Thiệu Cảnh không thích nghe nữa.

Diệp Ân Tuấn cũng không muốn đầu võ mồm với anh ta, liền nói thẳng: “Rốt cuộc có được hay không?”

“Không được. Vợ tôi đêm qua đã phẫu thuật cho em trai của vợ anh, lúc trở về đã gần nửa đêm, hôm nay năm giờ sáng lại bị gọi đi mỗ cấp cứu, một ngày thực hiện ba ca mổ, bây giờ vừa mới về đến nhà nằm xuống, anh lại bảo tôi gọi cô ấy dậy? Diệp Ân Tuấn, anh có chút chủ nghĩa nhân đạo có được không? Bị sốt cảm mạo, thật sự không cần đến cô ấy, anh đến bệnh viện là được, hoặc tôi sẽ gọi bác sĩ gia đình tới cho anh được không?”

Lúc đang nói chuyện, Lương Thiệu Cảnh định gọi điện thoại, lại nghe thấy trên lầu có tiếng động, sau đó Tiêu Niệm Vi đang xoa tóc đi ra.

“Sao lại ồn ào như vậy?”

“Không có chuyện, em cứ ngủ đi.”

Lương Thiệu Cảnh trực tiếp đáp lại.

Đôi mắt Tiêu Niệm Vi bị thu hút bởi cái bóng của Thẩm Hạ Lan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.