Nhược Phù ở nhà nghỉ ngơi chừng mấy ngày sau mới trở lại đi làm, mấy ngày nay Tả Ti Phong tựa hồ bận rộn hơn rồi, mấy ngày nay đều bận đến liền nhà cũng không có trở về, cô đã ba ngày không có cùng hắn gặp mặt, chỉ dựa vào điện thoại liên lạc.
Mặc dù hắn lần nữa dặn dò cô phải nhiều nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng cô là như thế nhớ hắn, không kịp chờ đợi muốn gặp được hắn.
Vừa đến công ty sau, cô liền cảm nhận đến một hồi không khí nặng nề, mỗi người sắc mặt đều có vẻ xám xịt mà nặng nề, nhất là mấy vị chủ quản cao cấp cùng cô đáp cùng thang máy lên tầng trên.
Mấy vị chủ quản cao cấp kia vừa ra khỏi thang máy liền hướng phòng làm việc của Tả Ti Phong đi tới, Sunny lại đã sớm ngồi ở phía sau bàn công tác đợi lệnh.
Nhược Phù lo lắng hỏi: “Công ty xảy ra chuyện lớn gì sao? Vì sao sắc mặt của mọi người xem ra đều không tốt như vậy?”
Sunny nhỏ giọng nói: “Kế hoạch hợp tác giống như xảy ra vấn đề, Tổng giám đốc cùng Đan Khuê Tư bọn họ đã mở hội nghị chừng mấy ngày rồi, tất cả mọi người đang lo lắng cái kế hoạch hợp tác này.”
Nghe vậy, Nhược Phù sắc mặt tái đi. Thì ra là Ti Phong mấy ngày nay liền là tại chuyện này bận rộn! Hắn tại sao cũng không có nói với cô đây? Ai! Hắn nhất định là sợ cô tự trách, cho nên mới không nói cho cô đi!
“Thân thể của cô đã hồi phục rồi sao? Tổng giám đốc còn đặc biệt phân phó muốn cho cô nghỉ ngơi nhiều mấy ngày.” Sunny quan tâm hỏi.
“Tôi đã toàn bộ tốt lắm.” Nhược Phù cảm kích đối với cô ấy khẽ mỉm cười.
Cô đã xin quá nhiều ngày nghỉ bệnh rồi, nếu như sớm biết công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, cô sẽ không an tâm ở nhà đợi nhiều ngày thế kia.
Cô không nhịn được đưa ánh mắt chuyển hướng phòng làm việc của Tổng giám đốc đang khép chặt, vô cùng lo lắng vấn đề mà Tả Ti Phong hiện tại gặp phải.
Cô thật hận không được lập tức vọt vào thấy hắn, nhưng hắn đang mở hội nghị nội bộ, làm cô chỉ có thể nóng lòng lại đứng ngồi không yên chờ đợi. Rốt cuộc ở hơn hai tiếng sau mới nhìn thấy chủ quản cao cấp lục tục rời đi, Nhược Phù không khỏi nóng lòng vọt tới trước cửa phòng làm việc của Tả Ti Phong gõ cửa.
“Mời vào.”
Cửa máy truyền tin vừa truyền ra tiếng nói của hắn, cô liền vội vàng đẩy cửa mà vào, chỉ thấy Tả Ti Phong ngồi ở trên ghế làm việc to lớn nhắm cặp mắt xoa huyệt thái dương của mình. “Còn có chuyện gì phải báo cáo?” hắn vẫn nhắm hai mắt hỏi.
Ghê tởm Eric quả nhiên không có cam lòng ý đồ lợi dụng các loại thủ đoạn ti tiện ngăn trở cái kế hoạch hợp tác này, hắn tiếc nuối duy nhất không có nhiều hơn đánh hắn ta hai quyền.
Nhìn hắn lộ ra vẻ mặt một chút mệt mỏi, Nhược Phù không khỏi đau lòng xông lên trước, “Có phải hay không bởi vì em mới làm hại kế hoạch hợp tác xảy ra vấn đề? Anh đem chính mình bận bịu mệt mỏi như vậy, tại sao không nói cho em?”
Nghe được giọng nói của người trong lòng, Tả Ti Phong lập tức đứng dậy lướt qua bàn làm việc đi tới bên người cô, thật chặt ôm lấy cô, cũng không kịp chờ đợi hôn cô. Ôm vào trong ngực thân thể mềm mại là như thế hương thơm ngọt ngào, hắn bị đè nén ba ngày dục vọng hỏa tốc bị khơi lên.
“Nhược Phù, nhìn đến em anh cái gì ưu phiền cũng sẽ trở thành hư không.” cùng dục vọng muốn Nhược Phù so với, Eric mang cho hắn phiền não đã sớm bị hắn đá văng đi rồi.
“Em biết anh nghĩ muốn em, cho nên đặc biệt tới thỏa mãn anh khát vọng sao?” Tả Ti Phong tâm thần kích động nóng bỏng hôn cô.
Nhược Phù lồng ngực lửa tình cũng nhanh chóng bị đốt lên, cả người nóng lên nâng lên cánh tay trắng nõn nhanh bám vào lưng rộng rãi tráng kiện của hắn, khẩn thiết đáp lại nụ hôn của hắn.
“Phong, em cũng vậy rất nhớ anh đó!” cô kích động đem chính mình gần sát lồng ngực vạm vỡ của hắn, tạm thời đem những thứ lo lắng kia không hề để tâm.
Cô thật là không ngờ tích lũy ba ngày nhớ nhung lại sẽ như lửa mạnh một loại đốt cháy toàn thân cô, cô thân thể nhạy cảm bởi vì hắn nhiệt tình ôm hôn mà không ngừng run rẩy, hoa huy*t mảnh mai cũng bởi vì khát vọng của hắn mà bắt đầu ướt át.
Tả Ti Phong kích động trong lòng cũng không thua kém cô! Hắn có thể cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của hắn đã vận sức chờ phát động. Hắn thật ngốc! Hắn tại sao có thể chịu được ba ngày không có ôm cô đây? Coi như lấy được toàn thế giới cũng đổi không tới vui sướng cùng cô triền miên hoan ái.
Hắn đói khát ở trên thân thể lung linh của cô vuốt ve âu yếm, hắn là vội vã như vậy muốn cô, cũng khống chế không nổi nữa, hắn hỏa tốc ôm lấy cô đi tới trên sô pha dài rộng rãi thoải mái.
“Phù, anh cư nhiên ba ngày không có đi tìm em, anh thật sự là điên rồi!” đặt cô tại trên ghế sofa dài sau, Tả Ti Phong liền kích cuồng chôn ở trên bộ ngực đẫy đà ngọt ngào của cô than vãn mà nói.
Nhược Phù đồng dạng có cảm thụ giống nhau, cô không phải là không hàng đêm nhớ hắn mà khó ngủ.
Khẽ run run ôm sát chôn sâu tạibộ ngực sữa trắng của cô, cô phát ra tiếng thở gấp chờ mong hắn yêu thương.
“Phong, em rất nhớ anh. . . . . . Rất nhớ anh. . . . . .” cô không ngừng nỉ non đối với hắn yêu say đắm.
Tả Ti Phong hôn môi đỏ mọng mê người của cô, gần như thô lỗ cởi ra quần áo trên người cô, khát vọng có thể lập tức tiến vào cô. Rất nhanh, thân thể trần truồng tuyết trắng xinh đẹp không tỳ vết được phơi bày ở trước mặt của hắn. Hắn điên cuồng nghĩ muốn vĩnh viễn phải có cô, không cách nào ngăn chặn chính mình đối cô yêu say đắm, hắn nguyện ý vì cô trả giá quá khứ phóng đãng không có thật lòng, ý niệm như vậy ngay từ lúc mới gặp gỡ cô liền quyết định rồi.
Đang ôm khuôn mặt trắng noãn mềm nhẵn của cô, Tả Ti Phong trong mắt lóe ra ánh sáng nói: “Phù, bởi vì chuyện kế hoạch hợp tác anh phải đến nước Mĩ một chuyến, chờ anh trở lại sau chúng ta liền kết hôn.” hắn quyết định tự mình đi nước Mĩ giải quyết kế hoạch hợp tác, càng thêm giải quyết triệt để ràng buộc đeo trên người hắn.
Nghe vậy, Nhược Phù không khỏi ngây dại.
“Anh nói cái gì?” cô không thể tin được hỏi, hết thảy lồng ngực giống như cũng bốc cháy lên. Hắn cùng cô cầu hôn là ước mong mà cô tha thiết, vậy mà cái hứa hẹn đẹp đẽ này tới quá nhanh, làm cô trong khoảng thời gian ngắn còn chưa tin nổi.
Ngưng mắt nhìn đôi mắt lóe ra ánh sáng vui mừng của cô, Tả Ti Phong lần nữa nói: “Anh nói, chờ anh từ nước Mĩ sau khi trở lại chúng ta liền kết hôn. Có phải em không muốn gả cho anh sao?”
Hắn biết cô nguyện ý, nhưng hắn vẫn yêu thích trêu chọc cô.
Nhược Phù mừng như điên nước mắt không khỏi chảy xuống, tâm tình kích động vội vàng đáp: “Em nguyện ý!”
Cô xấu hổ lại hưng phấn khuôn mặt lần nữa khiêu khích dục vọng nguyên thủy của hắn, cúi người mút ngậm nụ hoa run rẩy của cô, tâm đãng thần trì gầm nhẹ nói: “Cái người này vật nhỏ nhiễu loạn tâm thần anh, anh muốn em!”
Nhanh chóng thoát đi trói buộc trên người hai người sau, hắn phấn chấn kiên đĩnh lập tức không kịp chờ đợi vọt vào hoa huy*t đã sớm ướt át của cô.
Nhược Phù lập tức nín thở nghênh đón hắn tiến vào, hắn là như vậy to lớn mạnh mẽ, hắn mỗi một lần xâm nhập đều làm cho cô cả người rung động không dứt.
Tả Ti Phong thói quen hôn cô này miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, sau đó bắt đầu không cách nào khắc chế điên cuồng luật động.
Khi hắn mạnh mà có lực đụng chạm, cô rất nhanh liền leo lên đỉnh núi, khát vọng phóng thích.
Sóng to gió lớn một loại khoái cảm hướng bọn họ từng đợt lại từng đợt đánh úp lại, thẳng đem bọn họ đẩy lên cao triều đỉnh điểm.
Chợt, một luồng nhiệt lưu mạnh mẽ phun trào ở trong hoa kính của cô, một hồi co rút sau, cô toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa suy yếu vịn chặt hắn, thở hổn hển cảm thụ hắn đang trong cơ thể cô đưa tới rung động.
“Vừa nghĩ tới sắp có một thời gian thật dài cũng không thể cùng em hoan ái, anh liền không cách nào nhịn được!” vật kiên đĩnh ngang tàng của hắn đột nhiên lại tại trong hoa kính của cô đấu tranh anh dũng.
Cảm nhận được so với hắn một lần trước càng to lớn hơn, Nhược Phù không khỏi miễn cưỡng nâng lên cánh tay trắng hư mềm khẽ đẩy lồng ngực kiên cố dầy như tường của hắn.
“Không. . . . . . Không cần. . . . .” “Anh thực khỏe mạnh. . . . . . Em không được. . . . . .” cô yêu kiều hổn hển cầu xin được tha.
Mỗi một lần hoan ái, cô luôn là ở trong cực khoái mất đi ý thức, cô còn sót lại một chút lý trí nhắc nhở cô đây cũng không phải là ở trên giường của cô.
Tả Ti Phong lại kiên trì lại bá đạo càng thêm luật động, còn ác ý lấy tay trêu chọc đầu v* nho nhỏ đứng thẳng nhạy cảm của cô. “Darling, chúng ta lại lên thiên đường lần nữa đi!” hắn cuồng dã tại u kính mảnh mai của cô tiến chiếm tàn sát bừa bãi, muốn mang dẫn cô lần nữa đi tới thiên đường cực lạc mất hồn.
Không cách nào nói rõ vui mừng khôn xiết kèm theo một chút khổ sở không ngừng hướng Nhược Phù dời núi lấp biển đánh úp tới, cuốn đi sạch tất cả suy nghĩ cùng ý thức của cô, thoáng chốc, cô lại lần nữa lâm vào mê loạn vong ngã cảnh giới.
Cô thân bất do kỷ để tình dục chi phối thân thể cô, huyết dịch toàn thân đang sôi trào, tình dục đang sôi trào, cho dù hắn lấy đi cùng bức người là như vậy cường hãn hung man, cô lại mê loạn mà không do tự chủ động nâng cao eo nhỏ nhắn đón lấy hắn, để cho chính mình càng thêm rơi vào trong kịch liệt ái dục.
Cô tại đám mây chạy như bay, tại trong khoái cảm mảnh liệt tinh thần hoảng hốt, không biết ở tại đây lần thứ mấy trèo lên cao phong sau, cô cả người nhất thời như một đám mây một loại bất tỉnh say ở trong ngực hắn.
Tả Ti Phong thở hổn hển ở trên má phấn của cô rơi xuống một cái hôn, “Phù, anh yêu em! Chờ anh trở lại sau chúng ta liền kết hôn!” hắn lần nữa cam kết.
Nhược Phù toàn thân nơi mềm lại hài lòng từ từ mất đi ý thức, hắn tiếp tục còn nói những thứ gì cô đã không cách nào nghe rõ, trong đầu chỉ loáng thoáng quanh quẩn “Hắn liền muốn cưới cô. . . . . .”
Mặc dù là ở ban ngày, nhưng căn phòng ngủ xa hoa lộng lẫy này bởi vì kéo xuống tất cả rèm cửa sổ mà có vẻ u ám, chỉ thấy trên chiếc giường cổ của Pháp trong màn lụa che đậy lờ mờ có hai bóng người lửa nóng quấn quít.
Không hề báo động trước , một người đàn ông cao lớn đẩy cửa ra sải bước tiến vào căn phòng, “Pằng” một tiếng bật công tắc đèn điện.
Giật mình đến trong phòng sáng choang, người trong màn lụa vội vàng dừng lại tất cả động tác hoan ái.
Khi nhìn rõ người đàn ông đứng ở trước giường rõ ràng là Tả Ti Phong – chồng của cô ta, Tưởng Thục Thiến không khỏi kinh ngạc mà nói không nên lời.
Ngược lại người đàn ông da trắng trẻ tuổi bên cạnh cô ta làm không rõ ràng lắm tình trạng luôn miệng hỏi Tả Ti Phong là ai.
“Tôi là chồng của cô ta!”
Tả Ti Phong nghiêm mặt cầm lên y phục của người đàn ông trẻ tuổi đó ném tới trên người hắn ta, người đàn ông trẻ tuổi liền vội vàng mặc quần áo vào.
“Cút!” cũng không thèm nhìn tới người đàn ông trẻ tuổi một cái, Tả Ti Phong chỉ là lạnh lùng nghiêm mặt muốn hắn ta cút ra ngoài.
Người đàn ông trẻ tuổi liền cổ họng đều không dám nói một tiếng lập tức chạy trối chết. Cầm lấy áo ngủ giắt ở bên giường, Tả Ti Phong đem ném cho Tưởng Thục Thiến. “Mặc quần áo đi, tôi tại phòng khách chờ cô.” cho dù này đã không phải lần đầu tiên mắt thấy Tưởng Thục Thiến cùng người đàn ông khác ở trên giường hoan ái, ngực của hắn như cũ dâng lên một cỗ tức giận. Hình ảnh này làm hắn khổ sở nghĩ lại tới đêm hôm đó của bảy năm trước, cô ta và hắn kết hôn mới vừa được một tháng.
Bởi vì Tả gia cùng Tưởng gia là thế giao, hắn từng cùng Tưởng Thục Thiến từng có mấy lần gặp mặt, nhưng chỉ giới hạn trong trí nhớ khi còn nhỏ.
Từ nước Mỹ du học về nước sau, hắn tại trong một buổi tiệc bị cha mẹ an bài tốt lần nữa nhận thức Tưởng Thục Thiến từ cô gái nhỏ đã trưởng thành thành thục nữ, cô ta ngoại hình xinh đẹp lấp lánh xuất chúng cùng khí chất thiên kim khuê tú đoan trang hào phóng làm cho hắn không hề dị nghị đồng ý lấy cô ta làm vợ.
Đang lúc hắn mừng rỡ với có thể lấy được cô gái như thế đoan trang xinh đẹp được chiều chuộng làm vợ mà tính toán yêu cô ta cả đời thì cô ta lại khi bọn hắn kết hôn mới vừa được một tháng đêm hôm đó phản bội hôn nhân của bọn hắn!
Cái ngày đó vì cấp cho cô ta một kinh hỉ mà nói dối là đi công tác, cũng ở một tay đang cầm hoa tươi, một tay cầm cái hộp dây chuyền kim cương hồng nhung đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô ta thì phát hiện cô ta trần truồng nằm ở trong ngực một người đàn ông khác.
Tự tôn của hắn cùng yêu say đắm đều ở đây trong phút chốc tan tành, hắn vốn định lập tức cùng cô ta ly hôn, nhưng danh dự gia tộc cùng người cha bị bệnh liệt giường khiến cho hắn phải giấu giếm đi chuyện này.
Sau, hắn lại lục tục phát hiện cô ta không chỉ phản bội qua hắn một lần, thường thường sau lưng hắn và đếm không hết đàn ông lên giường thì hắn đưa cô ta đến nước Mỹ, không hề xem cô ta như vợ nữa, mà là đem cô ta bề ngoài cao quý lại hành động dâm đãng, tham luyến hưởng thụ tình yêu làm thành bạn giường khi hắn ở nước Mĩ có thể cùng cá nước thân mật!
Lanh lùng nghiêm mặt trở lại phòng khách tráng lệ, Tả Ti Phong thần sắc hơi hòa hoãn hướng bốn vị luật sư trên ghế sofa gật đầu một cái.
“Mời đem tài liệu chuẩn bị xong, cô ta lập tức liền đi ra.” Tả Ti Phong đối với những luật sư kia nói.
Nhóm người luật sư lập tức tuân theo phân phó của hắn đem thỏa thuận li hôn cùng các loại tài liệu đặt bày ở trên bàn.
Cầm lấy giấy thỏa thuận li hôn, Tả Ti Phong gọn gàng ký lên tên.
Tưởng Thục Thiến phản bội làm cho hắn không hề tin tưởng tình yêu cùng hôn nhân nữa, cho nên mấy năm này hắn đem toàn bộ tâm lực đặt vào trên sự nghiệp, phụ nữ chỉ là công cụ để hắn phát tiết tình dục, cho đến hắn gặp gỡ Nhược Phù.
Nhược Phù bề ngoài là như thế xinh đẹp đơn thuần, hắn đã từng lo lắng cô có lẽ cũng là một trong Tưởng Thục Thiến trong ngoài bất nhất, cho nên khi hắn phát hiện mình đã không tự chủ được yêu sâu đậm cô thì hắn liền ôm một khỏa tâm thấp thỏm lo lắng điều tra chuyện về cô, tại hiểu rõ cô bên trong cùng bên ngoài giống nhau thiện lương tốt đẹp sau, hắn liền quyết định chủ ý muốn cô.
Hắn đã mất đi hạnh phúc một lần, lần này hắn sẽ đem hạnh phúc thật chặt nắm vào trên tay.
Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Nhược Phù, Tả Ti Phong không khỏi lộ ra vẻ mặt thóang cười đầu tiên từ lúc tiến vào đại trạch lộng lẫy này.
Lúc này, cửa phòng khách bị đẩy đi ra, chỉ thấy phong tình vạn chủng Tưởng Thục Thiến mặc một bộ áo ngủ màu đỏ trong suốt mê người đi ra.
“Phong, thật không nghĩ tới anh sẽ đến nhìn em. . . . . .” Tưởng Thục Thiến không ngờ tới trong phòng khách trừ tả Ti Phong ra còn có những người khác, một tiếng làm nũng nhất thời đánh gãy.
Bốn vị luật sư nhìn thấy cô ta mặc bài lộ sau, nữ luật sư người Mỹ hơi đỏ mặt, lập tức dời tầm mắt đi; ba vị nam luật sư khác còn lại là giương mắt mà nhìn nhìn chằm chằm cô ta, liền mắt đều không nháy mắt.
Tưởng Thục Thiến thẹn quá hóa giận nguyền rủa một tiếng, cuống quít chạy về phòng.
Thấy thế, Tả Ti Phong không khỏi phá lên cười.
Một lát sau, chỉ thấy Tưởng Thục Thiến đã thay quần áo ở nhà hiệu Chanel với gương mặt cười lần nữa đi vào phòng khách.
Cô ta tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn dật của Tả Ti Phong, cũng không có chú ý tới trên bàn mở ra tới giấy thỏa thuận li hôn.
Bọn họ không phải vẫn rất có ăn ý ai đi đường nấy, chính mình tìm kiếm niềm vui của mình sao? Tại sao lần này thế nhưng hắn lại không có cho cô ta biết một tiếng lại đột nhiên tìm đến cô ta? Nếu như cô ta biết hắn muốn đến, cô ta cũng sẽ không mang Mike về nhà.
Tưởng Thục Thiến nhịn xuống cơn tức giận ngồi vào ghế sofa. Có người ngoài ở đây cô ta không thể không duy trì hình tượng Tả phu nhân cao quý của cô ta, cho dù cô ta mới vừa rồi không cẩn thận mất một mặt.
“Anh tới nước Mỹ nên trước cho em một cuộc điện thoại, còn nữa, anh muốn mang khách về nhà cũng có thể nói cho em biết.” Tưởng Thục Thiến khẽ cười oán trách nói.
Nụ cười của cô ta vô cùng mê người, có sự dụ hoặc, mà cô ta cũng luôn luôn hiểu được dùng cái ưu điểm này, chỉ tiếc tả Ti Phong đối nụ cười của cô ta sớm đã có sức miễn dịch. Hắn nâng lên khóe môi nhìn cô ta, bình tâm tĩnh khí giới thiệu luật sư , “Đây là Hà luật sư cùng Trương luật sư từ Đài Loan tới, Rawson luật sư cùng Đới Đặc luật sư, tôi mời bọn họ tới giúp chúng ta làm thủ tục li hôn.”
Tưởng Thục Thiến mỉm cười theo thứ tự cùng bốn vị luật sư gật đầu chào hỏi, tại nghe câu nói sau của Tả Ti Phong thì nụ cười của cô ta lập tức cứng đờ.
“Anh. . . . . . Anh muốn li hôn?” cô ta sửng sốt thật lâu mới có thể mở miệng nói chuyện.
“Chúng ta đoạn hôn nhân này sớm nên kết thúc, li hôn đối với chúng ta lẫn nhau đều tốt, cô có thể càng tùy ý mình trôi qua ngày cô muốn.” Tả Ti Phong tươi cười không giảm ung dung nói.
Không để ý duy trì phong độ ưu nhã nữa, Tưởng Thục Thiến hốt hoảng nắm chặt tay của hắn, “Anh ở đây làm em sợ đúng không ?”
Hắn nhẹ nhàng đẩy ra tay của cô ta, “Thục Thiến, Trương luật sư cùng Hà luật sư từ Đài Loan xa xôi tới giúp chúng ta làm thủ tục li hôn, cô cảm thấy tôi giống như đang nói đùa sao?”
Cầm lên tài liệu trên bàn, Tả Ti Phong đưa cho cô ta nói: “Cô vẫn có thể có này tòa nhà cùng một khoản tiền phụng dưỡng, chỉ cần cô ở đây trên thỏa thuận li hôn ký tên.”
Tưởng Thục Thiến sững sờ nhìn hắn, biểu tình vẻ mặt không dám tin, “Tại sao? Tại sao anh bây giờ mới muốn ly hôn với em? Giống chúng ta như bây giờ không phải rất tốt sao?”
“Không, đối với hôn nhân của chúng ta, tôi sớm đã không thể nhịn, tôi muốn chính là một người vợ toàn tâm toàn ý yêu tôi. Thục Thiến, cô đã không thể làm đến, chúng ta sao không lý trí mà chia tay?” Tả Ti Phong kiên quyết nói.
“Những thứ kia cũng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, Phong, anh không phải là đồng dạng cũng có rất nhiều đối tượng gặp dịp thì chơi sao? Chúng ta ai cũng không nên đem đối phương gặp dịp thì chơi làm thật.” giống cô ta kiểu người vợ như này còn không tốt sao? Cũng không can thiệp chồng mình tầm hoa vẫn liễu, để cho lẫn nhau đều có thể hành động tùy ý qua cuộc sống.
“Tôi sớm liền chán nản cuộc sống như thế rồi, tôi chỉ nghĩ muốn chuyên tâm yêu một người!” hắn nghĩ muốn chuyên tâm yêu Nhược Phù, hơn nữa lấy cô vào cửa, để cho cô chân chân chính chính chỉ thuộc về một mình hắn.
Nghĩ đến Nhược Phù, trên mặt của hắn không khỏi lộ ra nụ cười. Hắn hi vọng bao nhiêu giờ phút này cô đang ở bên cạnh hắn làm bạn hắn, chỉ tiếc người trước mắt là Tưởng Thục Thiến cái người phụ nữ từng xé nát tự tôn của hắn, khiến cho hắn không tin tưởng tình yêu cùng hôn nhân nữa.
Nụ cười nhanh chóng từ trên mặt Tả Ti Phong rút đi, hắn đem giấy thỏa thuận li hôn đưa cho Tưởng Thục Thiến, “Cô ký tên đi, tôi sẽ không bạc đãi cô.”
Vì muốn kết thúc đoạn hôn nhân này, muốn hắn bỏ ra giá cao hơn nữa cũng không là vấn đề.
Tưởng Thục Thiến ngẩn ngơ mặc cho luật sư đem bút nhét vào trong bàn tay thon của cô ta, trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi chảy xuống hai hàng nước mắt.
“Phong, anh thật muốn buộc em với anh li hôn?” cô chớp mắt, điềm đạm đáng yêu mà nói.
Tả Ti Phong không chút hành động nhìn cô ta! Lần nữa thúc giục: “Li hôn đối với chúng ta hai bên đều tốt, cô mau ký tên đi!” hắn đã từng bởi vì nước mắt của cô ta mà để cho mình bị tổn thương lớn hơn, hắn vốn tưởng rằng cô ta bên ngoài chỉ là một lúc hồ đồ mới phạm sai lầm! Ở cô ta với đôi mắt đẫm lệ khổ sở cầu khẩn, lòng hắn mềm đi tha thứ cô ta, nhưng tình hình như thế lại nhiều lần tiếp diễn, làm hắn rốt cuộc thấy rõ ràng diện mạo thực của cô ta! Cho nên vô luận cô ta biểu hiện được điềm đạm đáng yêu, hắn cũng sẽ không mềm lòng, bởi vì hắn đã sớm hiểu rõ nước mắt cũng chỉ là một trong vũ khí của cô ta. Nhìn thấy Tả Ti Phong không nhúc nhích phản ứng, Tưởng Thục Thiến nước mắt không khỏi chảy tràn mạnh hơn. Từ nhỏ dựa vào nụ cười đẹp đẽ động lòng người cùng nước mắt đều khiến cô ta mọi việc đều thuận lợi lấy được vật mình muốn, vì sao lần này cũng không linh?
“Em không ký tên, em tuyệt đối không ký tên. . . . . .”
Tưởng Thục Thiến nhoài người ở trên ghế sofa khóc rống thất thanh, khiến nhóm người luật sư hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.
“Thục Thiến, cô lý trí một chút, li hôn đối với chúng ta đều có chỗ tốt.” Tả Ti Phong không nhịn được nhìn chằm chằm người cô ta phát run. Hắn thật là chịu đủ cô ta luôn là làm bộ dáng như một bộ người đáng thương bị hại.
Tả Ti Phong kiên trì quyết tâm, nắm chặt lấy bả vai của cô ta nói: “Đừng khóc, đối mặt thực tế đi! Cô phải ký tên li hôn.”
Hắn thái độ cứng rắn kích thích nhóm nam luật sư bọn họ đồng tình, nghe không hiểu Trung văn Đới Đặc lại gạt ra tay của hắn đứng ra nói: “Tả tiên sinh, anh không nên buộc phu nhân của anh li hôn với anh.”
Tả Ti Phong rốt cuộc mất đi kiên nhẫn hất tay của hắn ta ra, tức giận mà nói: “Đây là chuyện của tôi, anh chỉ để ý làm xong công việc luật sư của anh là được.”
Nghe được có người vì cô ta ra mặt, Tưởng Thục Thiến không khỏi khóc đến càng thêm thê lương đáng thương.
Nhìn thấy Tưởng Thục Thiến một bộ dáng giống như bị người vứt bỏ đáng thương, Trương luật sư cũng không nhịn phụ họa, “Tả tiên sinh, nếu Tả phu nhân đau lòng như vậy, chuyện li hôn có phải hay không hôm nào lại nói tương đối khá?”
Nghe vậy, Tả Ti Phong ngực lửa giận rực hơn. Hắn đã không còn là người đàn ông của bảy năm trước bị nước mắt của cô ta cùng nhu tình không chế ở trong tay, hắn hôm nay nhất định phải cùng cô ta li hôn!
Tả Ti Phong vươn cánh tay bắt được cổ tay mảnh khảnh của cô ta, tức giận vô cùng quát to: “Cô ký tên cho tôi, đừng có giả bộ làm ra một bộ dáng đáng thương!”
“Tả tiên sinh, anh quá thô bạo rồi.” Đới Đặc bất bình bắt lấy cổ tay của hắn ngăn cản hắn.
“Buông tay, anh cái người ngu ngốc này, anh căn bản không biết cô ta là cái dạng gì phụ nữ!” Tả Ti Phong tức giận miệng mắng to cái đó Đới Đặc tự cho là đúng tinh thần chính nghĩa.
Đới Đặc ngẩn ra sau! Ngay sau đó lên tiếng: “Anh dám chửi tôi ngu ngốc? Tôi có thể kiện anh phỉ báng. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, Tả Ti Phong liền giận không kềm được một quyền đánh lên mũi của hắn ta.
Thoáng chốc, hiện trường hỗn loạn không thôi, tiếng kêu rên của Đới Đặc xen lẫn Tưởng tiếng khóc của Thục Thiến, Trương luật sư cùng Hà luật sư còn lại là vội vàng ngăn lại Tả Ti Phong gân xanh nổi lên, tâm tình kích động.
“Anh lại dám đánh tôi? Tôi nhất định bắt anh trả giá thật lớn!” Đới Đặc che lỗ mũi chảy máu quẳng xuống lời nói hăm dọa.
“Cái tên luật sư đần độn này! Anh cùng heo một dạng ngu xuẩn!” Tả Ti Phong tức giận đến càng lúc càng không lựa lời nói.
Đới Đặc lập tức vọt tới bên cạnh điện thoại, cầm điện thoại lên báo cảnh sát.
Ngay tại trong lúc mắng nhau cãi vả kéo dài, tiếng còi báo động xe cảnh sát cũng chậm rãi đến gần. . . . . .
Tả Ti Phong vẻ mặt nản lòng ngồi ở trong phòng khách cục cảnh sát chờ một vị luật sư khác tới.
Hắn làm sao sẽ kích động như thế, lại đang dưới cơn thịnh nộ đánh luật sư? Ai! Chỉ trách bảy năm qua trong lòng hắn bị tích tụ cơn tức giận đã sớm đến cực điểm.
Tại trước kia không có gặp được Nhược Phù, hắn mới có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt coi thường Tưởng Thục Thiến đối với hắn phản bội, dù thế nào đi nữa hắn chỉ là cần một người vợ bề ngoài cao quý, thỉnh thoảng có thể cùng hắn tham dự những buổi dạ tiệc sắm vai một đôi vợ chồng ân ái người người ca ngợi thôi.
Cho đến gặp gỡ Nhược Phù mới khiến cho hắn đột nhiên tỉnh ngộ đến hắn có thể có được hạnh phúc lần nữa, mà không cần chịu đựng cuộc hôn nhân có cũng như không giữa hắn và Tưởng Thục Thiến.
Nhưng là, hắn chẳng thể nghĩ tới cô ta thế nhưng không chịu ký tên li hôn, mất trí chính là hắn lại sẽ đem bất mãn bảy năm qua đối cô ta mà phát tiết ở trên người Đới Đặc.
Lúc này, luật sư Eunir giúp Tả Ti Phong làm xong bảo lãnh đi vào phòng tiếp khách đi tới trước mặt hắn, “Tả tiên sinh, chúng ta có thể rời đi.”
Tả Ti phong như trút được gánh nặng thở ra đứng lên, “Tôi còn tưởng rằng phải ở trong bót cảnh sát qua đêm !”
“Cái án kiện này xác thực tương đối gây ra phiền toái , bởi vì Đới Đặc không chịu giải hòa, lại có ba vị luật sư khác có thể chứng minh ngài động thủ đánh người, mặc dù tôi đã bảo lãnh đưa anh ra ngoài, nhưng trong thời gian này ngài phải ở lại nước Mỹ, chờ tòa án mở phiên toà.” Eunir nghiêm trang nói.
Nghe vậy, Tả Ti Phong đầu tiên là sửng sốt một lát, mới cau mày nói: “Tôi phải ở lại nước Mỹ chờ mở phiên toà? Chính là một tuần lễ sau tôi liền phải chạy về Đài Loan a!”
Eunir lắc đầu một cái, “Sợ rằng không được, quan toà cho phép anh được bảo lãnh điều kiện, chính là anh phải ở lại trong phạm vi nước Mỹ tùy thời tiếp nhận gọi đến.”
“Không có biện pháp khác sao? Tôi không thể ở lại nước Mỹ lúc này.” nghĩ đến sẽ có thật dài một đoạn thời gian không thể nhìn thấy Nhược Phù, Tả Ti Phong liền lòng như lửa đốt.
“Tôi có thể nghĩ biện pháp lại cùng quan toà đàm phán, chỉ là cần một chút thời gian.” Eunir trả lời.
Tả Ti Phong nhanh tay cầm lấy tay của anh ta, “Anh nhất định phải giúp tôi nghĩ biện pháp. Chỉ cần có thể trở về Đài Loan, tôi nguyện ý theo lúc tiếp nhận lênh triệu tập về nước Mỹ ra tòa.”
“Tôi sẽ cùng quan toà biểu đạt ý nguyện của ngài, tận lực thay ngài tranh thủ quyền lợi.” Eunir không dám nói lời cam đoan, dù sao liên quan tới án kiện đánh luật sư luôn là tương đối gây ra phiền toái.
Tả Ti Phong rời khỏi bót cảnh sát sau liền trở lại đại trạch, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng của Tưởng Thục Thiến.
Hắn vội vã kêu người làm nữ hỏi “Phu nhân đâu? Cô ta đi nơi nào?”
“Phu nhân ở ngài sau khi đi không bao lâu, muốn tôi giúp cô ấy dọn dẹp hành lý, bảo là muốn đi Paris.”
Tả Ti Phong không ngừng nhỏ giọng mắng Tưởng Thục Thiến giảo hoạt, thế nhưng lấy cớ đi cho xong việc để trì hoãn li hôn.
Bởi vì bị hạn chế xuất cảnh, hắn bây giờ cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại nước Mỹ chờ tòa án mở phiên toà.