Nửa năm sau, tập đoàn Uy Đạt ở dưới sự lãnh đạo của Tổng giám đốc ngày đêm không ngừng toàn tâm đầu nhập càng thêm lớn mạnh, ngành nghề kinh doanh cũng càng mở rộng hơn.
Hôm nay là tiệc rượu ăn mừng hợp tác tập đoàn Uy Đạt tiến vào lĩnh vực công nghệ thông tin cùng tập đoàn công nghệ thông tin nổi danh quốc tế, tràng diện long trọng linh đình.
Tả Ti Phong cao lớn vẻ mặt lại lãnh ngạo bên cạnh là Tưởng Thục Thiến tao nhã diễm lệ, bọn họ vừa vào hội trường tự nhiên trở thành một đôi được người ở toàn trường chăm chú nhìn yêu thích và ngưỡng mộ nhất.
Một hồi tiếng vỗ tay sau, tiệc rượu chính thức được mở màn, Tả Ti Phong đầu tiên lên đài đọc diễn văn. Hắn trầm ổn bình tĩnh phát biểu hai nhà tập đoàn hợp tác sau viễn cảnh vô cùng tốt , dưới đài ngay sau đó lại vang lên một trận lại một trận tiếng vỗ tay như sấm.
Đột nhiên, hắn dừng một chút, tại ngừng 4, 5 giây sau mới lại tiếp tục mở miệng, vội vã lấy 2, 3 câu kết thúc đọc diễn văn sau, liền đem hiện trường giao cho người phụ trách hợp tác tập đoàn, hắn là nhanh chóng xuống đài, xuyên qua đám người hướng mục tiêu đuổi theo.
Tưởng Thục Thiến kinh ngạc nhìn Tả Ti Phong hành động đột ngột, nhưng tại người khác nhìn soi mói, cô ta không thể không giữ vững mỉm cười, duy trì hình tượng khoan thai quý phái trước sau như một của cô ta.
Tả Ti Phong từ một cánh cửa sau đuổi theo ra đi tới phía ngoài hành lang, trên hành lang dài có một nam một nữ dáng vẻ thân mật dựa sát vào nhau đi tới, hắn vội vã bước nhanh về phía trước. “Phùng Gia Hữu” Tả Ti Phong hô to một tiếng.
Nghe hắn hô, này một nam một nữ không khỏi kinh ngạc dừng bước lại xoay người, nam là Phùng Gia Hữu, nữ nhưng là diện mạo thanh tú dịu dàng, không phải là Nhược Phù cũng không phải là Ái Mi.
Tả Ti Phong cũng là bởi vì nhìn thấy Phùng Gia Hữu kéo một người phụ nữ xa lạ mới đuổi theo ra tới, sắc mặt hắn xanh mét một phen tóm lấy vạt áo Phùng Gia Hữu. “Anh đem cô ấy như thế nào?” hắn thẳng thắn điên cuồng hét lên.
“Tôi. . . . . .” bị Tả Ti Phong bộ dáng tức giận dọa sợ, Phùng Gia Hữu trong khoảng thời gian ngắn lại nói không lên một câu hoàn chỉnh.
Nhìn thấy phản ứng của hắn ta, Tả Ti Phong càng thêm cực kỳ tức giận gào thét: “Anh đem Nhược Phù thế nào? Anh cư nhiên không có thật tốt đối cô ấy?”
Hắn thống khổ dày vò bao lâu, mới khắc chế chính mình kích động đi tìm Nhược Phù, hắn không đành lòng tổn thương cô, chỉ hy vọng cô có thể hạnh phúc, tôn trọng lựa chọn của cô để cho cô đi yêu Phùng Gia Hữu, như vậy thành toàn so giết hắn càng làm hắn khổ sở, không ngờ người này cư nhiên không hiểu được quý trọng cô.
“Cái tên khốn kiếp này, anh đối với Nhược Phù được rất tốt sao?” Tả Ti Phong tức giận đau lòng hướng về phía lỗ tai hắn ta gầm hét lên.
Phùng Gia Hữu rốt cuộc lấy lại tinh thần, tránh ra tay của hắn nhìn hắn chằm chằm, “Tôi không hiểu anh đang nói gì, huống chi, tôi có cái gì tốt thật xin lỗi Nhược Phù hay sao?”
“Anh còn giả bộ ngu!” nghe vậy, Tả Ti Phong lửa giận lại càng rực, quả đấm cũng chầm chậm nắm chặt, “Tôi đem người tôi yêu nhất nhường cho anh...anh chẳng những không có thật tốt yêu cô ấy, quý trọng cô ấy, thế nhưng lại vẫn yêu người khác, anh chính là coi như là người sao?” nói xong, hắn tức giận liền muốn một quyền vung về phía Phùng Gia Hữu.
Phùng Gia Hữu vẻ mặt đại biến vội vàng hô: “Đợi đã nào...! Tôi thật sự là không biết anh ở đây nói cái gì, chuyện anh và Nhược Phù cùng tôi một chút quan hệ cũng không có. Đêm hôm đó tôi đưa cô ấy trở về sau liền không có gặp lại cô ấy.”
Tả Ti Phong cứng rắn dừng lại quyền thuật, vẫn như cũ kích động hoài nghi nói: “Làm sao anh có thể không có gặp lại qua cô ấy? Các người không phải cùng một chỗ sao? Nhược Phù không phải là nghĩ muốn với anh cùng một chỗ mới dời xa nhà của tôi sao?”. “Là thật, tôi không có lừa anh, tôi cùng Nhược Phù đã hơn nửa năm không gặp mặt rồi, lại nói chúng tôi cũng mới gặp mặt qua 1~2 lần mà thôi, làm sao có thể nảy sinh tình cảm? Lần đó ở trên đường là tôi uống rượu say không cẩn thận đụng ngã cô ấy, cô ấy có lẽ là vì anh lừa gạt đùa bỡn mới có thể nhào vào trong lòng tôi đau lòng khóc.” Phùng Gia Hữu vội vàng hướng hắn giải thích tình hình đêm hôm đó, tránh cho không duyên cớ gặp vạ lây.
Tả Ti Phong vội vàng truy vấn nói: “Anh nói là thật? Nhược Phù căn bản cũng không có dời đi với anh cùng một chỗ?”
“Tôi không cần lừa anh, Nhược Phù là một cô gái tốt, nếu như cô ấy đi cùng với tôi mà nói, tôi như thế nào lại yêu Phương Hoa? Kể từ cùng Ái Mi chia tay sau, tôi chỉ yêu Phương Hoa một người, tôi đối với tình cảm là rất nghiêm túc.” Phùng Gia Hữu vẻ mặt thành khẩn nhìn Tả Ti Phong cùng bạn gái hắn ta.
Tả Ti phong cúi đầu trầm ngâm. Dựa vào hắn đối với Phùng Gia Hữu rất hiểu rõ, hắn ta thật sự là một người thành thực không sở trường nói dối lại quá mức nghiêm túc, nếu không hắn căn bản không có khả năng cam lòng đem Nhược Phù nhường cho hắn ta.
“Chẳng lẽ đêm hôm đó chuyện xảy ra tất cả đều là hiểu lầm? Này Nhược Phù vì sao thẳng muốn thừa nhận cô ấy phản bội tôi? Thì tại sao muốn không nói một tiếng dọn nhà?” rất nhiều nỗi băn khoăn khiến Tả Ti Phong nghĩ mãi không thông.
“Anh còn không hiểu ư? Bởi vì anh tổn thương lòng của cô ấy! Anh là người có vợ, đi theo anh không phải là khiến cho cô ấy khó xử lại không danh không phận sao?” Phùng Gia Hữu nói thẳng mà nói.
Nghe xong Phùng Gia Hữu giải thích tất cả sau, Tả Ti Phong rốt cuộc biết mình nên làm như thế nào. Kể từ Nhược Phù rời đi hắn sau, hắn dùng siêu lượng công việc đi tê liệt chính mình khát vọng lòng của cô, căn bản không có ý định lại đi cùng Tưởng Thục Thiến nói chuyện li hôn, bây giờ là thời điểm nên giải quyết triệt để rồi.
Nghĩ đến Nhược Phù còn là yêu hắn, lồng ngực hắn máu nóng lại càng lập tức liền sôi trào rồi.
Hắn khuôn mặt u ám nặng nề thoáng chốc khôi phục thành anh khí toả sáng, ánh mắt có vẻ nhiệt liệt vội vàng mà không lại là lạnh lẽo hờ hững nữa.
“Tôi muốn lập tức đi tìm Nhược Phù, tôi muốn lập tức đem cô ấy tìm trở về, tuyệt không để cho cô ấy rời đi tôi.” Tả Ti Phong kích động hưng phấn nói.
Hắn đột nhiên ôm chặt Phùng Gia Hữu, vô cùng vui mừng mà nói: “Tôi là người hạnh phúc nhất trên đời này! Nhược Phù cô ấy còn là thuộc về tôi! Cô ấy còn là yêu tôi... bảo bối tôi quý trọng nhất cũng không có vứt bỏ tôi đi.”
Hắn vui sướng vô cùng liền dùng sức vỗ lưng Phùng Gia Hữu, cơ hồ hại Phùng Gia Hữu phải nội thương. “Tôi cùng Nhược Phù hôn lễ nhất định mời anh làm khách quý; đến lúc đó anh nhất định phải tới.” nói xong! Hắn lại lần nữa nhiệt tình ôm Phùng Gia Hữu.
(PGH: *vạch đen đầy trán* TTP cách xa tôi ra…ô ô đau quá ah )
Tả Ti Phong vui vẻ cười to rời khỏi tiệc rượu ăn mừng còn đang tiến hành, không kịp chờ đợi muốn đi đem Nhược Phù tìm trở về. Chỉ là ở trước nhìn thấy Nhược Phù, hắn còn có một chuyện quan trọng hơn phải làm, đó chính là khôi phục sự tự do, chân chân chính chính mang cho Nhược Phù danh phận cùng hạnh phúc.
Cho nên mấy ngày sau, ở Tưởng Thục Thiến lại chứng nào tật nấy cùng model nam trẻ tuổi ở khách sạn hẹn hò thì hắn lập tức không chậm trễ chút nào dẫn đại đội nhân mã đi bắt gian.
(E/d: em thích ca ca làm như thế. Ô zê… :v )
Đèn flash không ngừng đối với hai thân thể trần trụi dây dưa trên giường nhấp nháy liên tục, Tưởng Thục Thiến bị sợ đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, gần như ngất đi.
Tả Ti Phong đặt mông tại mép giường ngồi xuống, nhìn cô ta sắc mặt trắng bệch nói: “Thục Thiến, tôi vẫn không muốn dùng loại phương pháp này đối phó cô, nhưng cô lại làm cho tôi không có lựa chọn.”
Một bên luật sư lập tức đưa qua giấy thỏa thuận li hôn, Tả Ti Phong sau khi nhận lấy liền bày tại trước mặt cô ta. “Cô ký tên đi! Sau khi li hôn tôi một dạng sẽ bảo đảm đời sống vật chất của cô, chỉ là tôi không thể để cho cô muốn làm gì thì làm, cô quá ích kỷ, cũng làm tổn thương tôi rất sâu, hôn nhân của chúng ta sớm nên kết thúc.” hắn đem bút nhét vào trong tay cô ta.
Tưởng Thục Thiến dẩu môi muốn nói gì, nhưng thủy chung không mở miệng được.
Cô ta tính toán hết mọi việc làm sao sẽ rơi vào kết cục như thế? Cô ta không phải đã nhổ bỏ lý do Tả Ti Phong muốn cùng cô ta li hôn rồi sao? Chiếc ghế Tả phu nhân cô ta không phải sẽ cả đời ngồi vững sao? Chuyện tại sao sẽ biến thành như vậy?
Tưởng Thục Thiến kinh hãi nhìn chằm chằm một đám người trong phòng cùng còn đang khởi động máy chụp hình, hiểu lần này Tả Ti Phong sẽ không cho thêm cô ta đường lui, cô ta chỉ tốt tay run run ký giấy thỏa thuận li hôn.
“Chờ chúng ta ngày mai chính thức làm xong thủ tục li hôn sau, tôi liền sẽ đem hình cùng băng ghi hình gởi cho cô...cô có thể trở về nước Mỹ tiếp tục sống cuộc sống mà cô muốn, chỉ là giữa chúng ta không còn dính dấp rồi.”
Tả Ti Phong thu thỏa giấy thỏa thuận li hôn sau đứng lên, phất tay muốn người ở đây hiểu rõ toàn bộ lui ra ngoài.
Khóe môi hắn nâng lên nụ cười, nhìn Tưởng Thục Thiến cùng model nam đồng dạng bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch nói: “Các người mời tiếp tục đi! Sẽ không còn có người đến quấy rầy.”
Rời đi từ đầu tới cuối Tưởng Thục Thiến không nói lời nào, cuối cùng kết thúc đoạn hôn nhân này khiến Tả Ti Phong tâm tình tốt đến nhịn không được nghĩ muốn lớn tiếng hoan hô.
Nhưng còn không có lấy được vị trí của Nhược Phù làm cho lòng của hắn không khỏi lại chìm xuống đi, hắn phái ra người nhiều như vậy đi thăm dò như thế nào còn không có tin tức gì? Nhược Dung đã tạm nghỉ học khiến cho hắn không cách nào lấy này manh mối tìm được chỗ ở của bọn ho, người Chân gia tin tức tựa như đá chìm biển rộng không chút tin tức, hắn nên làm như thế nào mới có thể tìm được bọn họ? Ở trong phòng họp tập đoàn Uy Đạt, có ba mươi mấy vị chủ quản cao cấp tây trang thẳng thớm, vẻ mặt sắc bén nhanh nhạy đang họp, mà ngồi ở trên chủ vị Tả Ti Phong là nghiêm túc nghe đám thuộc hạ đưa ra ý kiến.
“Đề nghị của anh rất tốt! Bộ nghiệp vụ lập tức theo cái phương án này đi bắt tay vào làm, giám đốc Lưu, có ý kiến gì không?”
Bị hắn điểm đến danh giám đốc Lưu bộ nghiệp vụ vội vàng ứng tiếng trả lời không có dị nghị.
Lúc này, điện thoại trước bàn của Tả Ti Phong sáng lên đèn đỏ, hắn nhíu nhíu mày mới đưa tay nhận.
“Chuyện gì?” hắn đặc biệt giao phó lúc đi họp không được quấy rầy, cho nên giọng điệu của hắn không tự nhiên quá tốt.
Sunny kinh sợ trả lời: “Tổng giám đốc, có một vị thám tử tư của Thần Thông xã Tất Định Thành tiên sinh tới tìm ngài, anh ta nói, mặc kệ ngài bây giờ đang làm gì, ngài nhất định sẽ gặp hắn.”
“Anh ta có tin tức?” Tả To Phong bỗng đứng lên vội vàng hỏi. “Kêu anh ta nghe điện thoại.”
Rất nhanh, Tất Định Thành thanh âm theo từ điện thoại bên kia truyền đến, “Tả tiên sinh, ngài ủy thác tôi đã có manh mối rồi. . . . . .”
“Tôi lập tức đi đến gặp anh.” Tả Ti Phong không đợi hắn ta nói xong liền cúp điện thoại. Không để ý tất cả thuộc hạ đều ở đây nhìn hắn, hắn bởi vì quá mức vội vàng mà khàn giọng nói tuyên bố: “Hội nghị kế tiếp do Lã Phó tổng chủ trì, báo cáo hội nghị giao đến trên bàn tôi.”
Không hề lại lãng phí bất kỳ thời gian, hắn ngay sau đó lao ra phòng họp đi gặp Tất Định Thành.
Đi vào phòng làm việc của mình, Tả Ti Phong lập tức không kịp chờ đợi hỏi: “Anh có tin tức của cô ấy rồi sao? Cô ấy ở nơi nào?”
Tất Định Thành vừa đưa qua đương án vừa nói: “Chân gia đã sớm dời xa cái thành phố này, cho nên trước đó tìm kiếm mới có thể không có tin tức gì, chỉ là, chúng tôi thám tử tư Thần Thông xã so người khác nghiêm túc dụng tâm hơn, mới có thể tra được vị trí của Chân gia.”
“Tôi muốn lập tức đi đến thấy cô ấy, anh mau dẫn tôi đi!”
Tả Ti Phong nóng lòng thúc giục Tất Định Thành dẫn đường, hỏa tốc chạy tới thành phố Nhược Phù chuyển chỗ ở.
Tả Ti Phong cùng Tất Định Thành ngồi ở trong xe tài xế lái đi tới một người thành phố khác, cuối cùng ở trước một nhà khách sạn dừng lại.
“Chân tiểu thư tại từ lúc chuyển tới đây sau, ngay tại nhà này khách sạn trong phòng ăn đánh đàn, anh đi vào liền có thể tìm được cô ấy.” Tất Định Thành cười nói.
Tả Ti Phong vẫn ngồi yên ở trên ghế không cách nào nhúc nhích. Hắn liền sẽ nhìn thấy Nhược Phù rồi, tim của hắn như đánh trống nhảy nhảy một loại, cả người cũng sắp bị hưng phấn cùng khẩn trương cho chìm ngập rồi.
“Tả tiên sinh!” Tất Định Thành vội vàng thúc giục hắn không nhúc nhích.
Tả Ti Phong nuốt nước miếng một cái, hỗn loạn bước ra xe.
“Tự tôi đi gặp cô ấy! Các người ở chỗ này chờ tôi.”
Tiến vào nhà này khách sạn xa hoa sau, Tả Ti Phong trực tiếp lên tầng hai hướng phòng ăn đi tới.
Ánh sáng nhu hòa nờ nhạt trong phòng ăn, Nhược Phù đầu ngón tay thuần thục ở trên bàn phím hoạt động.
Mùi thơm của thức ăn cùng tiếng ồn ào nói chuyện khiến cô khẽ thở dài một cái, căn bản sẽ không chú ý cô đang đàn cái gì, mùi thơm thịt bò bít tết từ bốn phía đã sớm chiếm cứ tất cả suy nghĩ của mọi người, sẽ đối với tiếng đàn của cô cảm giác hứng thú phần lớn là những người đàn ông có dụng ý khác.
Thật may là nhà này là khách sạn cấp năm sao, khiến những người ý đồ bất chính kia không đến mức quá càn rỡ, cô cũng mới dám tiếp tục tại nơi này tiếp tục làm việc.
Bởi vì Chân ba việc làm mới ở vào nơi này, bọn họ người cả nhà mới di cư đến thành phố này, mà rời đi thành phố làm cho cô tan nát cõi lòng cũng là lựa chọn tốt nhất, chỉ là Nhược Dung lại vì vậy mà tạm nghỉ học, cô ấy nói muốn dựa vào chính mình kiếm đủ học phí sau mới trở về trường học đọc sách, không muốn đưa tay hướng ba mẹ xin tiền nữa.
Rời đi Tả Ti Phong cũng gần một năm, trong khoảng thời gian này, mặc dù người theo đuổi cô không ít, nhưng cô lại không cách nào tiếp nhận một phần tình cảm khác, bởi vì chỉ cần nghĩ tới Tả Ti Phong, tim cô sẽ phát đau, liền tức giận mau thở không được.
Hắn đối với cô như vậy tàn nhẫn vô tình, cô tại sao có thể còn đối với hắn quyến luyến không quên? Vậy mà lòng của cô lại có chủ trương của mình, cô căn bản không điều khiển được.
Nghĩ đến Tả Ti Phong không khỏi lại hại cô đánh ra sai hai âm, cô vội vã thu hồi tâm thần chay loạn của mình! Lại không dám suy nghĩ lung tung, cho dù không có người nào nghe cô đánh đàn, cô như cũ rất coi trọng công việc của mình.
Không hiếu, lòng của cô lần nữa không nghe sai khiến đau nhức, cô hôm nay cả ngày đều cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, giống như có chuyện gì sẽ xảy ra vậy, nhưng cuộc sống của cô bây giờ luôn là theo quy luật a!
Nhược Phù lắc nhẹ đầu, đổi đàn ra một khúc giai điệu quen thuộc khác, hơn nữa theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn khách nghe hát chung quanh trong phòng ăn.
Đột nhiên, bóng dáng của Tả Ti Phong ánh vào trong mắt cô, cô không khỏi ngây dại, trên tay cũng dừng lại động tác.
Mắt cô chớp mắt cũng không dám chớp mắt thẳng theo dõi hắn, hoàn toàn không dám nghĩ
Tin vào điều chính mình đã thấy, ngực của cô lại bắt đầu đau, là bởi vì duyên cớ quá mong mỏi hắn cũng quá hận hắn.
Thấy tả Ti Phong cư nhiên đi đến phía cô tới đây, tim của cô đập được thật tốt gấp, cả thân thể càng bởi vì tâm tình kích động mà khẽ run không dứt.
Khuôn mặt của hắn vẫn như cùng cô mỗi đêm cũng sẽ mơ thấy một dạng, chỉ là hắn hình như so với trong trí nhớ của cô gầy hơn một chút; đôi mắt hắn vẫn như cũ cuồng liệt như vậy lửa nóng, tựa như bọn họ lúc mới gặp mặt hắn liền nhất định muốn cô, tuyệt không để cho cô né tránh một dạng.
Không! Cô nên phải dời đi ánh mắt, người đàn ông ở trước mắt là người làm tổn thương cô sâu nhất, nặng nhất a! Cô tuyệt không thể lần nữa rơi người trong lưới tình của hắn.
Mặc dù Nhược Phù liều mạng cảnh cáo chính mình, nhưng cô chính là không cách nào đem mắt dời đi, chỉ có thể bất lực mặc cho hắn từng bước một đến gần.
Đột nhiên, quản lý phòng ăn xông lên đài biểu diễn ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Chân tiểu thư, tiếng đàn là không thể dừng , có vấn đề sao?”
Nhược Phù lúc này mới kinh hoàng thu hồi ánh mắt, toàn thân run rẩy nói: “Thật xin lỗi!” sau khi nói xong, cô liền nhảy xuống đài biểu diễn hướng một cánh cửa khác phóng tới.
Tả Ti Phong không ngờ tới cô mình thấy mình phản ứng lại là lập tức trốn tránh, hắn không khỏi đau lòng hô to một tiếng, “Nhược Phù!”
Không để ý những ánh mắt người khác kinh ngạc giật mình, hắn nhanh chóng xuyên qua một bàn khách đang ưu nhã dùng bữa ăn bên cạnh muốn đoạt về Nhược Phù.
Lúc này, một người hầu bàn vội vàng lách mình ngăn ở trước mặt hắn vội la lên: “Tiên sinh, xin đừng quấy rầy đồng nghiệp của chúng tôi.”
Nhìn bóng lưng Nhược Phù chạy ra khỏi phòng ăn, Tả Ti Phong hốt hoảng khiển trách một tiếng, “Tránh ra” hắn đẩy ra người hầu bàn lần nữa đuổi lên trước.
Mắt thấy Nhược Phù chợt tiến nhà WC nữ, hắn cũng không để ý tất cả xông vào nhà WC nữ.
Hành động của hắn lập tức đưa tới âm thanh hai người phụ nữ kinh sợ thét chói tai, nhưng hắn tại một lòng toàn bộ đặt ở trên người cô, trong mắt căn bản không xem đến những người khác. Hắn đẩy ra một cửa lại một cửa phòng nhà WC lớn tiếng kêu tên cô, “Nhược Phù, chớ trốn anh, mau ra đây gặp anh!”
Nước mắt từ hốc mắt Nhược Phù điên cuồng rơi xuống. Hắn tại sao có thể trở lại trêu chọc cô? Hắn tổn thương cô bị thương còn chưa đủ sao? Hắn đã quyết tuyệt vô tình đuổi cô đi, hiện tại hắn lại vì sao xuất hiện tại trước mặt cô?
Sau cánh cửa truyền tới tiếng khóc lóc khiến Tả Ti Phong lòng như đao cắt, hắn không ngừng vỗ cửa kêu tên của cô khẩn cầu: “Phù, em mở cửa để cho anh gặp m được không? Em có biết hay không anh có bao nhiêu nhớ? Trong khoảng thời gian này anh. . . . . . Đều tại tìm em, mất đi em làm cho anh cả người mau điên rồi, em đi ra gặp anh được không?”
Nhược Phù lớn tiếng kêu khóc, “Anh đi đi! Đừng lại xuất hiện tại trước mặt của tôi!”
“Không, anh không bao giờ đi nữa, anh muốn vẫn coi chừng em. Phù, anh yêu em. . . . ..”
Nhược Phù bịt lỗ tai cự tuyệt nghe lời nói hắn nói, lời nói dối của hắn đã từng đem cô bị thương thương tích đầy mình, cô không thể lại giẫm lên vết xe đổ.
“Phù, cho anh nhìn xem em! Anh mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ em, anh không thể lại mất đi em rồi” vội vàng lại vỗ vỗ cửa, Tả Ti Phong khàn khàn giọng nói nói: “Phù, cho anh thêm một cái cơ hội đi! Sẽ không còn có người ngăn trở ở giữa chúng ta rồi, anh đã li hôn! Có thể cho anh danh phận cùng hôn lễ.”
“Tôi không tin!” Nhược Phù liều mạng lắc đầu khóc ròng nói: “Tôi không tin! Tôi không lại tin tưởng anh nữa rồi, anh bỏ qua cho tôi đi! Anh đi đi”
Tả Ti Phong vừa kích động lại đau lòng vỗ cánh cửa quát ầm lên: “Anh không có lừa em! Anh sẽ không để cho em bị thương tổn nữa. Anh vào nửa năm trước cũng đã li hôn, chỉ vì muốn khôi phục sự tự do mới dám đối mặt với em, Phù, em phải tin tưởng anh.”
Muốn đụng vỡ cánh cửa này đối với hắn mà nói là chuyện dễ dàng, nhưng muốn một lần nữa mở ra cánh cửa lòng của Nhược Phù nhưng là như thế gian nan, hắn không muốn thô bạo đem cửa đụng vỡ ép buộc cô đối mặt hắn, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục khổ khổ cầu khẩn.
“Phù, để cho anh gặp em có được hay không? Em biết anh mỗi ngày buổi tối đều sẽ bởi vì quá nhớ em mà hàng đêm mất ngủ sao? Trong đầu anh nghĩ tất cả đều là em, trừ công việc có thể làm cho anh tạm thời không nghĩ tới em ra, em đã chiếm cứ toàn bộ sinh mạng anh. Phù, anh không thể lại mất đi em rồi.” Tả Ti Phong kích động hô hào nói.
Nghe được hắn khàn khàn bộc bạch, Nhược Phù tim cũng đau đến rỉ máu. Cô không phải là không hàng đêm nhớ hắn, lúc nào cũng bởi vì nhớ nhung hắn mà tim đập nhanh, nhưng cô không thể để cho mình hãm sâu vũng lầy rồi, một lần yêu đã đem cô bị thương đến thương tích đầy mình, làm cho cô cũng không dám dễ dàng tin tưởng hứa hẹn cùng vĩnh viễn nữa.
“Anh bỏ qua cho tôi đi! Xin anh hãy đi đi.” Nhược Phù suy sụp tựa vào trên ván cửa cầu khẩn.
“Anh không đi, anh nhất định muốn gặp được em, anh sẽ đợi đến bao giờ em chịu đi ra gặp anh mới thôi!” hắn quyết tâm muốn cùng cô dây dưa, mặc kệ muốn hắn chờ mấy tiếng đồng hồ thậm chí mấy ngày hắn đều vẫn chờ đợi.
Lúc này, lại có hai ba người người phụ nữ đẩy cửa nhà WC nữ đi vào, vừa nhìn thấy trong nhà WC nữ thế nhưng đứng một người đàn ông, nhịn không được sợ hãi kêu lên vọt ra ngoài cửa. .
“Anh đi đi, anh rốt cuộc muốn chặn đường tôi tới khi nào? Vả lại, nơi này cũng không phải là nơi anh nên tới, giống như là anh không nên trêu chọc tôi một loại. . . . . .” nghe được những tiếng kêu sợ hãi của những người phụ nữ kia, khiến Nhược Phù nghẹn ngào lo nghĩ đuổi hắn đi.
“Phù, ngay từ đêm hôm đó anh liền đã yêu em, em như thế nào có thể bảo anh đi?” Tả Ti Phong níu chặt tâm lại nói: “Giấu giếm em chuyện anh có vợ là anh không đúng, nhưng anh chưa từng nghĩ tới muốn lừa gạt đùa bỡn tình cảm của em! Em là người phụ nữ duy nhất đời này anh yêu, cho nên khi nhìn thấy em cùng tên đàn ông khác ở chung một chỗ anh mới có thể tức giận như vậy, nhất thời khống chế không được tâm tình mới có thể gào thét muốn em đi, mà anh không phải thật tâm muốn em rời đi. Em biết không? Em giận dỗi lập tức dọn nhà khiến cho anh có nhiều khổ sở? Phù, đi ra gặp anh đi”
Nhược Phù lẳng lặng nghe, song khi cô nghe được hắn cư nhiên đem sự thực hắn lãnh khốc vô tình đem bọn họ cả nhà như đồ bỏ đi một dạng đuổi ra cửa nói thành là bọn họ chủ động dọn nhà, cô ngực oán khí cùng tức giận lại xoay mình xông ra.
Cô tại sao có thể quên hắn có bao nhiêu tàn nhẫn ích kỷ qua! Hắn muốn yêu cô liền yêu cô, cũng không quản sự thực hắn có vợ sẽ mang lại cho cô tổn thương bao nhiêu! Mà khi hắn hoài nghi cô cùng Phùng Gia Hữu có ái muội thì liền không để ý tình cảm lập tức kêu quản gia mang một đám người đem bọn họ người cả nhà đuổi đi.
Cô chẳng lẽ đã quên lúc bọn họ cả nhà đột nhiên bị đuổi ra không chỗ nào có thể đi thê thảm ra sao? Tả Ti Phong tại khi đuổi họ đi căn bản không để ý bọn họ người cả nhà sống chết, hắn tàn khốc vô tình từng khiến cho trái tim cô băng giá chết tâm, cô sẽ không ngu đến khiến chính mình lại vì hắn mà lòng tan nát!
“Anh hãy rời đi đi! Tôi vĩnh viễn không cần gặp lại em, giữa chúng ta đã kết thúc, anh đừng trở lại chọc tôi!” Nhược Phù hung ác quyết tâm thét lên.
Tả Ti Phong vội vàng lại vỗ vỗ cửa nói hắn vĩnh viễn không đi thì lúc này lại ùa vào 5, 6 người nhân viên khách sạn.
“Vị tiên sinh này, mời lập tức rời đi nhà WC nữ.” Quản lý khách sạn đi nhanh tiến lên khuyên nhủ.
“Tôi không đi, tôi muốn nhìn thấy Nhược Phù mới có thể rời đi.” Tả Ti Phong không để ý tới những người đó tự mình lại vỗ cửa kêu lên: “Nhược Phù, đi ra gặp mặt anh.”
“Anh đi đi, tôi với anh đã không có bất kỳ quan hệ gì rồi, anh đi, tôi không muốn gặp anh!” Nhược Phù khóc trả lời.
Nghe vậy, quản lý khách sạn liền đối với Tả Ti Phong cảnh cáo, “Vị tiểu thư bên trong kia căn bản không muốn gặp anh...anh nếu quấy rầy cô ấy nữa, tôi liền phải báo cảnh sát. Anh đã kinh sợ đến nữ khách khác, mời lập tức rời đi.”
Quản lý khách sạn vung tay lên, vốn là đứng ở một bên 4, 5 người nhân viên khách sạn vạm vỡ hữu lực liền đồng loạt xông lên, đem Tả Ti Phong vây quanh.
Tả Ti Phong rất muốn gặp Nhược Phù một mặt, hắn muốn ngay mặt nói cho cô biết hắn có bao nhiêu yêu cô, muốn cô, nhưng là liếc mắt nhìn mấy nhân viên khách san vây quanh hắn một cái, hắn không muốn còn chưa nhìn thấy cô lại ngược lại đem chuyện làm cho rối loạn.
“Được, tôi lập tức rời đi, nhưng để cho tôi theo cô ấy nói một câu.” hắn đè xuống tâm tình kích động ép buộc chính mình bình tĩnh nói. “Nhược Phù, anh yêu em, em là người anh đây cả đời yêu nhất, anh sẽ không buông tha em!” Tả Ti Phong lần nữa nhìn cửa nhà WC như cũ khép chặt một cái, lúc này mới tâm không cam lòng, tình không nguyện bị nhân viên khách sạn mời đi ra ngoài.
Mà ở sau cánh cửa Nhược Phù nước mắt không khỏi chảy tràn dữ hơn, cuối cùng cô cả người tựa ở trên ván cửa khóc không thành tiếng khóc. . . . . .