Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 433: Hết



Cục Cưng Đến Nhà: Ba Ơi, Mở Cửa ra

CHƯƠNG 433: NGƯỜI XỨNG ĐÁNG VỚI BẠN, ĐANG ĐỢI BẠN

“Thực, thực hành cái gì?” Dương Ly híp mắt, có chút nghi hoặc nhìn Tịch Tranh, cứ có dự cảm không tốt lắm.

“Em nói xem?” Tịch Tranh thấp giọng cười ra tiếng, áp trán lên trán cô, cánh môi hơi lạnh khẽ ấn lên đầu mũi cô, thuận thế lướt xuống.

Tim Dương Ly đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hai gò má nổi lên hai đám mây đỏ, có chút ngượng ngùng đẩy anh: “Bây giờ là ban ngày, anh đừng làm loạn.”

Tịch Tranh ngẩng đầu khỏi vai cô, ánh mắt đáng thương nhìn cô, dưới sự quấy nhiễu của Tô Thành Nghiêm, anh đã cấm dục gần một tháng rồi.

“Ly Tử, em nỡ sao, anh rất nhớ em…” Giọng anh có chút mê hoặc, có hương vị khiến người ta không nhịn được chìm đắm, chọc Dương Ly toàn thân mềm oặt, không thể nhúc nhích.

Rặng đỏ trên mặt cô càng đậm, dưới ánh mắt động tình mà ấm áp chở che của Tịch Tranh, thoáng chốc không chống đỡ nổi gật đầu.

Ánh mắt Tịch Tranh tản ra tia sáng kinh hỉ, nụ hôn khẽ rơi trên trán cô, thì thầm với cô: “Anh sẽ thật cẩn thận…”

Làn da Dương Ly vì xấu hổ mà nổi lên tầng phấn hồng nhàn nhạt, khiến cô càng thêm xinh đẹp.

Chính vào lúc Tịch Tranh chuẩn bị xâm nhập vào Dương Ly, ngoài biệt thự, lại đột nhiên có người gõ cửa.

Không hề ngừng lại, vội vàng gấp gáp.

Hai người cứ như vậy bị chặn lại ở tình tiết quan trọng nhất, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.

Dương Ly vươn tay đẩy Tịch Tranh, vì ngoài cửa có người cho nên cả người cô vô cùng căng thẳng: “Mau mặc quần áo vào đi xuống xem xem!”

Còn may vừa rồi khi xem tivi họ theo thói quen kéo rèm cửa sổ biệt thự, cho nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong.

Nhưng Dương Ly vẫn rất căng thẳng, sợ có người đột ngột mở cửa đi vào, nhìn thấy họ ban ngày ban mặt như vậy…

Trời ạ, vậy cô sau này làm sao làm người nữa?

Tịch Tranh híp mắt nguy hiểm, bất kể người bên ngoài là ai, đều sinh ra oán niệm cực lớn với anh ta, vô cùng không vui đứng dậy khỏi người Dương Ly, đầu tiên sửa soạn quần áo cho cô, sau đó chỉnh đốn của mình, có chút bất mãn khẽ hôn lên cánh môi kiều diễm của cô, mới xoay người đi ra cửa.

Dương Ly chỉnh lại quần áo trên người mình xong, mới thu dọn sofa, xác định không có vấn đề gì mới ngồi thẳng trên sofa, nhìn Tịch Tranh đi mở cửa.

Nhưng Tịch Tranh lại chỉ nhìn qua mắt mèo, liền quyết đoán xoay người quay lại, không nói hai lời kéo Dương Ly lên lầu.

“Sao vậy? Là ai?” Dương Ly nghi hoặc hỏi, theo Tịch Tranh lên phòng trên lầu.

Nhưng Tịch Tranh lại không trả lời, mà là lấy hai vali to trong tủ quần áo ra, đẩy vali màu xanh trong số đó cho cô: “Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta bây giờ rời khỏi nơi này, xuất ngoại chơi vài ngày rồi về.”

“Đang tốt lành sao muốn xuất ngoại? Không phải còn phải đính hôn sao?” Dương Ly càng không hiểu, không rõ Tịch Tranh đang làm loạn cái gì.

Nói đi du lịch liền đi, thật sự là tùy hứng.

“Giấy chứng nhận kết hôn cũng cầm rồi, quay về đính hôn cũng được.” Tịch Tranh lộ ra nụ cười với cô, sau đó nhanh chóng thu dọn quần áo vào, lại thu dọn cho Dương Ly.

“Sao anh lại quyết định đột ngột vậy?” Dương Ly vui vẻ thoải mái, ở một bên nhìn anh sắp xếp thu dọn, chỉ là đột ngột xuất ngoại như vậy, phía ba mẹ cô làm sao?

Tịch Tranh như nhìn ra lo lắng của cô, thu dọn xong hết đồ đạc vào vali, sau đó đi tới cạnh cô, ôm vai cô nói: “Một tuần trước anh đã xin sự đồng ý của ba mẹ em rồi, họ hoàn toàn yên tâm giao em cho anh, cho nên, cô gái à, theo gia đi thôi.”

Dương Ly bị dáng vẻ ngả ngớn của anh chọc cười, cười phì một tiếng, mắt đầy ấm áp nhìn anh: “Được, em đi cùng anh.”

Từ khi biết những năm Tịch Tranh rời đi, thực ra là trước giờ chưa từng rời khỏi cô, và người những năm đó luôn yên lặng ở bên cô bảo vệ cô chính là Tịch Tranh, Dương Ly mới phát hiện, tình yêu khi còn trẻ ngây thơ biết nhường nào.

Tô Thành Nghiêm mà cô thích chỉ là chấp niệm cô cố chấp gần mười năm, mà cô, lại là chấp niệm Tịch Tranh cố chấp hơn mười năm.

Họ đều nhận lầm người, nhưng còn may, cuối cùng cô không mất đi người yêu cô.

Ngày tháng đáng nhớ nhất của Dương Ly cả đời này, không phải là ngày tháng thích Tô Thành Nghiêm, yên lặng yêu thầm anh ta nhiều năm như vậy, xem hỉ nộ ái ố của anh ta thành của mình.

Mà là lúc Tịch Tranh nhìn như rời đi, lại trước giờ chưa từng rời khỏi cô, luôn âm thầm giúp đỡ cô.

Có lúc, yêu không nhất định phải nói ra, hành động càng có thể chứng minh một người có yêu bạn hay không.

Thu dọn hành lý xong, Tịch Tranh không cùng Dương Ly từ cửa chính rời đi, mà là dẫn cô rời đi từ cửa sau.

“Tại sao không đi cửa trước? Chẳng lẽ vừa nãy người tới là kẻ thù của anh?” Dương Ly phát hiện không đúng, cứ cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao Tịch Tranh lại nôn nóng đi như vậy?

Chẳng lẽ thật sự là kẻ thù tìm tới cửa?

Tịch Tranh dở khóc dở cười nhìn cô: “Nghĩ đi đâu vậy, anh là công dân tốt tuân thủ kỷ cương, sao lại có kẻ thù?”

Dương Ly bĩu môi, vậy anh bộ dáng gấp gáp bỏ trốn như vậy là muốn làm gì?

Tịch Tranh lái xe khỏi gara, sau đó từ cửa sau rời đi.

Khi xe của anh vừa rời khỏi cửa sau, Dương Ly liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở không xa, cô chăm chú nhìn sang, đó rõ ràng là xe của Tô Thành Nghiêm.

Chẳng lẽ, người ấn chuông vừa nãy, là Tô Thành Nghiêm?

Dương Ly vừa kéo cửa sổ xe xuống, vừa khéo nhìn thấy Tô Thành Nghiêm từ trong biệt thự của họ bước ra , ánh mắt hời hợt lướt nhìn chiếc xe này, đối diện với ánh mắt của cô.

Tô Thành Nghiêm như khẽ sững sốt, lúc hồi thần thì xe đã lái đi xa rồi.

Tịch, Tranh!

Tô Thành Nghiêm nhíu chặt mày, trong lòng thoáng chốc dâng lên bi thương, quả nhiên, người chỉ có mất đi rồi mới biết trân trọng, đều định sẵn sẽ mất đi người ban đầu trân trọng chính mình sao?

Đến bây giờ Tô Thành Nghiêm vẫn không rõ, Dương Ly thích anh ta lâu như vậy, tại sao không thể kiên trì thêm một chút, nói từ bỏ liền từ bỏ sao?

Thực ra, không phải không thể kiên trì thêm một chút, chỉ là anh ta đã hao phí sạch sự kiên trì của cô rồi, mới dẫn tới bây giờ kiên trì không còn, chỉ còn lại một mình anh ta.

Không phải người được yêu thích, tổn thương người yêu thích mình vô số lần rồi vẫn có thể được tiếp tục yêu thích.

Chuyện vẫn có thể tiếp tục được yêu thích, chỉ có trong cổ tích.

Tịch Tranh thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Tô Thành Nghiêm bóng dáng lạc lõng đứng trên đường, khóe môi khẽ cong lên, thật may anh sớm đã ngờ được sẽ có ngày này, nên vé máy bay cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.

Cho dù hôm nay Tô Thành Nghiêm không tới, anh cũng sẽ dẫn Dương Ly ra nước ngoài chơi một khoảng thời gian, chỉ là Tô Thành Nghiêm đã thúc đẩy kế hoạch của anh mà thôi.

Dương Ly đã hiểu rõ hành động bất thường này của Tịch Tranh, híp mắt có chút đùa cợt nhìn anh, nói: “Tiểu Tịch Tử, anh thành thực nói, có phải anh ghen rồi không, không muốn nhìn thấy em và Tô Thành Nghiêm có quan hệ, cho nên mới kéo em ra nước ngoài?”

Khóe môi Tịch Tranh khẽ nhếch, ánh mắt có chút không tự nhiên nhìn con đường trước mặt, khẽ ho vài tiếng nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ em đau lòng anh ta? Nếu không chúng ta bây giờ quay lại?”

Miệng anh nói bây giờ quay lại, nhưng không có chút ý muốn quay lại nào, Dương Ly nhìn muốn nhéo anh.

Cô rốt cuộc đã yêu một người đàn ông thế nào? Trước đây cho rằng là anh em tốt hiền lành, đủ nghĩa khí, sau này phát hiện anh thực ra cũng rất bá đạo lãnh khốc, nhưng bây giờ, Dương Ly cảm thấy, anh là phúc hắc bụng đen…

“Muốn quay về thì anh quay về, anh và Tô Thành Nghiêm song túc song phi.” Dương Ly và Kiều Minh Anh ở chung lâu, công phu miệng lưỡi dường như cùng công lực với cô ấy, không chịu thua thiệt.

“Em nghe nói, trước đây lúc anh ở nhà họ Tô, còn cùng tắm rửa thay quần áo với Tô Thành Nghiêm, ai biết hai người có hay không…”

Lời của cô rất mờ ám, còn cố ý dừng lại giữa chừng, khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Tịch Tranh bị câu này của cô nghẹn đến mức xém chút trượt xe, còn may kịp thời giữ vững, nghiêng đầu trừng cô: “Ai đồn? Lúc đó còn nhỏ, anh em với nhau ai quan tâm nhiều như vậy? Hơn nữa đều là đàn ông, trong đầu em nghĩ gì vậy?”

“Ồ ~ em hiểu em hiểu, anh không cần giải thích, em đều hiểu.” Dương Ly gật mạnh đầu, biểu cảm anh nói gì thực ra em đều hiểu, nhưng nhìn thế nào lại khiến người ta muốn đánh như vậy.

Tịch Tranh dở khóc dở cười, xong rồi, anh bị cô vợ nhỏ nhà mình liên tưởng lung tung rồi.

“Ly Tử, thật sự không phải như em nghĩ…”

“Đã nói em hiểu rồi mà, sao anh còn giải thích? Anh không biết anh càng giải thích càng đại biểu có mờ ám sao?”

“Trong đầu em chứa linh tinh lang tang gì vậy? Sau này những quyển sách đó bớt đọc lại đi!”

“Tịch Tranh! Còn chưa kết hôn anh đã hạn chế tự do của em rồi, có phải không?!” Dương Ly tức giận.

“Không có không có, anh nào dám, không phải đề ra ý kiến cho em sao?” Tịch Tranh vội cầu xin tha thứ.

“Hừ, vậy còn được.”

“…”

Hai người cười cười nói nói theo xe đi ngày càng xa, cho tới khi trên đường không còn thấy tung tích nữa, nhưng trong không khí, vẫn như văng vẳng tiếng cười, thật lâu không tản đi.

Thật nhiều năm về sau, khi Dương Ly quay đầu nhìn lại toàn bộ thanh xuân của mình mới phát hiện, người ban đầu cô bỏ lỡ nhiều năm như vậy, tương lai sẽ dắt lấy tay cô, cùng nhau già đi.

Mối tình đơn phương của mỗi một người, không nhất định sẽ đơm hoa kết quả, nó có thể có đủ loại hình thái, đủ loại tư thái như hình như bóng trong cuộc sống của bạn, nhưng khi bạn thật sự bỏ xuống sẽ phát hiện, người đó, chỉ là đượm thêm chút màu sắc cho thanh xuân của bạn mà thôi, không phải người xứng đáng cùng bạn đi cả đời.

Người xứng đáng, đang ở trước mặt bạn, đợi bạn.

——HẾT.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.