Niệm Thần theo bản
năng nhíu mày. Này này, đây là lần đầu tiên cô xem Hoắc Cảnh diễn kịch,
bây giờ đến đoạn kịch tính nhất thì anh lại ném chuyện này sang cho cô
giải quyết là sao chứ?
Hoắc Cảnh sâm đem chuyện này ném cho cô
là có ý nghĩ riêng của anh thế nhưng Niệm Thần lại suy nghĩ theo một ý
nghĩ khác. Cô cho rằng, bất luận trong quá khứ họ có mối quan hệ gì,
hoặc ai nợ ai cũng được, không bằng ngay lúc này liền triệt
để giải quyết hết những khúc mắc đó cho xong đi.
Bất kể, trong
lời nói của Hoắc Lạc Khắc có chứa thâm ý gì nhưng ông cũng nói đúng một
phần. Ngày đó, nếu không phải Sở Vận Nhi không cầu danh lợi thì tuyệt
đối sẽ không có Hoắc Cảnh Sâm tỏa sáng của ngày hôm nay.
Từ đầu
đến cuối ánh mắt Niệm Thần vẫn dừng trên cái bụng đang nhô lên của Sở
Vận Nhi, vệt nước mắt vẫn còn lưu lại trên áo kia làm cho cô nghĩ đến
điều gì đó, sau cô nhẹ đứng lên.
Có lẽ cô nghĩ đến những ngày trước, thời điểm cô mang thai cũng bơ vơ không nơi nương tựa.
Chỉ là một chỗ dựa, cứ cho cô ta một chỗ dựa đi, cũng chẳng sao. Mặc dù cô
không phải là thiện nam tín nữ gì nhưng cô cũng không phải là loại lấy
oán trả ơn người ta.
Niệm Thần đang mãi đắm chìm trong suy nghĩ
của mình, không hề hay biết ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm luôn dõi theo nét mặt
cô. Thấy được sự do dự của Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm liền suy ra thành
một ý nghĩ khác.
Trên thực tế, đúng là anh đã khiến Niệm Thần khó xử. Lúc này, nơi đáy mắt anh dâng lên một tia đau lòng, lại nhìn về
phía Sở Vận Nhi, tia đau lòng trong mắt rất nhanh liền chuyển thành lạnh nhạt:
“Vận Nhi, trước mắt tôi sẽ cho người chuẩn bị cho cô một chỗ ở thích hợp để cô dưỡng thai.”
Sở Vận Nhi giật mình vội ngẩng đầu. Cô ta thật không hiểu, vì cớ gì Hoắc Cảnh Sâm lại cự tuyệt hết thày mọi chuyện chứ.
Mà cô càng không hiểu được, Hoắc Cảnh Sâm thế mà chỉ nghe theo lời Niệm Thần.
Rốt cuộc Niệm Thần đối với anh ta là quan trọng đến mức nào?
“Anh Hoắc ....”
Môi cô ta khẽ mở, còn muốn nói thêm điều gì thì đã bị Hoắc Cảnh Sâm ngắt lời:
“Được rồi! Tôi sẽ gọi điện kêu người đến đón cô. Nếu buổi tối cô thấy sợ hãi
thì hãy bảo vú Vương ngủ cùng cô. Hết thảy mọi chuyện đều có cách giải
quyết cả.”
Vừa nói chuyện Hoắc Cảnh Sâm vừa lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi người đến đón Sở Vận Nhi về.
“Còn nữa, cô đã muốn giữ đứa nhỏ này thật tốt thì không nên làm việc tùy
tiện theo cảm tính như vậy. Nếu thật muốn tốt cho đứa nhỏ thì cô không
nên đứng ngoài trời trong thời tiết rét lạnh như thế này.”
Quả thật, theo lời Hoắc Cảnh Sâm nói, anh đã nhìn thấu mục đích Sở Vận Nhi đến đây tối nay.
Hoắc Cảnh Sâm bấm phím gọi, đầu dây bên kia liền có người bắt máy, Hoắc Cảnh sâm còn chưa kịp nói câu nào, điện thoại liền bị Niệm Thần
chộp lấy bấm phím kết thúc.
“Thôi bỏ đi. Cô ấy muốn ở lại thì cứ để cô ấy ở cùng chúng ta đi. Tóm lại, hãy nghĩ cho đứa nhỏ.”
Vừa nói Niệm Thần vừa nhét điện thoại vào tay Hoắc Cảnh Sâm, sau đó đi về phía Sở Vận Nhi:
“Tôi giúp cô chuẩn bị phòng, có thai rất cực khổ, thời tiết rất lạnh, cô nên sớm lên giường nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trước chuyển biến đột ngột này, trong phòng khách trừ Niệm Thần ra còn lại hai người đều mang một bộ dạng kinh ngạc không thôi.
Sở Vận Nhi vẫn còn sững sờ trước sự chuyển biến bất ngờ này, mà Hoắc Cảnh
Sâm rõ ràng không hiểu được tại sao Niệm thần lại đưa ra quyết định này.
“Niệm Thần?”
Anh cho rằng, mặc dù Niệm Thần đáp ứng Sở Vận Nhi nhưng chính là nghĩ một
đằng nói một nẻo, mà anh thật không muốn Niệm Thần thấy khó chịu.
Niệm Thần thở ra một hơi, nhìn Sở Vận Nhi:
“Cô lên lầu trước đi, một lát tôi sẽ lên tìm cô sau.”
Niệm Thần toát lên phong thái của nữ chủ nhân, thực tế vì nghĩ cho Hoắc Cảnh Sâm nên cô đã nhượng bộ lắm rồi.
Sở Vận Nhi vẫn ngốc lăng tại chỗ, hiển nhiên những lời này của Niệm Thần
làm cô ta phải phân vân. Cô ta ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, giống như
đang chờ Hoắc Cảnh Sâm cho phép, như vậy cô ta mới dám tin rằng mình
được ở lại.
“Cảnh Sâm, bất kể là vì cái gì, dù sao lúc này nên suy nghĩ cho đứa nhỏ. Lúc
em mang thai cũng rất khổ cực, cảm giác bơ vơ, không nơi nương tựa em
rất hiểu.”
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, quả thật cô đã động lòng thương hại với Sở Vận Nhi.
Lại càng không thể không nói đến, người trước mặt này từng có ơn với Hoắc
Cảnh Sâm, mà cô thật không muốn Hoắc Cảnh Sâm phải mang ơn nghĩa này
trên lưng suốt cả đời.
Hoắc Cảnh Sâm vì cô đã làm không biết bao nhiêu chuyện. Thế nên cô cũng muốn giúp Hoắc Cảnh Sâm giải quyết chuyện trước mắt này.
Hoắc Cảnh Sâm ngưng mi, trong lòng dâng lên chút cảm xúc không
rõ ràng. Những lời nói của Niệm Thần khiến anh thấy nhói đau, thực tế mà nói anh nợ Niệm Thần nhiều lắm.
Gật gật đầu, nhìn Sở Vận Nhi:
“Cô lên lầu trước đi. Muốn ở lại thì cứ ở lại.”
Anh nghĩ cứ cho Sở Vận Nhi ở lại, nếu Niệm Thần không vui anh sẽ mang cô chuyển ra ngoài ở.
Chuyện gì nên đối mặt thì đối mặt nhưng không phải chỉ có một cách giải quyết duy nhất đâu.
Giống như nhận được một ân điển lớn, vừa nghe Hoắc Cảnh Sâm nói xong, Sở Vận
Nhi liền đứng lên, đưa tay đỡ lấy bụng rồi thật cẩn thận đi lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại Niệm Thần và Hoắc Cảnh Sâm.
Hoắc Cảnh Sâm đưa tay ôm Niệm Thần vào lòng, trong giọng nói mang theo chút mệt mỏi:
“Niệm Thần, em đâu cần ủy khuất bản thân mình như thế.”
Anh ôm Niệm Thần từ phía sau, cằm tì lên vai cô, Niệm Thần quay người lại, ôm chặt thắt lưng anh, khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm:
“Cảnh Sâm, ông nội đã từng nói với em về chuyện của anh và Sở Vận Nhi. Em
nghĩ cô ấy đã từng có ơn với anh, em cũng không muốn anh khó xử, chỉ là
thêm một người ở cùng chúng ta thôi, có cái gì mà ủy khuất với không ủy
khuất chứ. Em không muốn nói nhiểu nữa, em chỉ muốn giúp anh một số
chuyện trong khả năng của mình thôi.”