Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 228



Editor: Hiwari

Khi Niệm Thần đi tới phòng của Sở Vận Nhi, cô ta đang ngồi bệt trên mặt đất, thân thể tựa vào ghế sa lon bên cạnh.

Lúc đó ánh mặt trời xuyên qua lớp kính cửa sổ mà chiếu vào trong phòng, nhưng Niệm Thần vẫn cảm thấy lạnh lẽo đến buồn nôn, rèm cửa bay phất phơ trong gió, trong phòng vẫn không mở máy sưởi.

Niệm Thần kéo chặt quần áo trên người, đi tới bên ghế sô pha ngồi xuống.

Sở Vận Nhi cũng chỉ giương mắt nhìn cô khi cô vừa mới bước vào nhưng lại nhanh chóng hạ mi xuống, sau đó lại chăm chú nhìn vào li sữa tươi vẫn còn mang chút độ ấm ở trên tay.

Niệm Thần dùng một tay vuốt bụng, giống như lúc này chỉ có đứa die:n d;an le;quy;do.n trẻ trong bụng cô mới có thể truyền cho cô chút sức mạnh:

“Lời mà đêm qua cô muốn nói là gì? Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện không sót thứ gì, muốn biết tất cả.”

Niệm Thần nói một câu phá vỡ không khí yên lặng trong phòng.

Cô vừa dứt lời, Sở Vận Nhi đã nghiêng đầu nhìn về phía cô:

“Cho dù muốn cô phải vứt bỏ con mình và rồi khỏi anh Hoắc sao?”

Niệm Thần hít sâu một hơi, chân mày chau lại theo bản năng, ngay cả cải tay đang vuốt ve bụng mình cũng không tự giác nắm chặt:

“Tôi chưa hề chuẩn bị bất cứ chuyện gì, tôi chỉ muốn biết rốt cục có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ muốn biết chân tướng của mọi chuyện, không có gì khác.”

Trên thực tế, cô chỉ quan tâm một câu “cô không thể đi tới cuối đời với anh Hoắc” của Sở Vận Nhi, cô muốn biết tại sao cô lại không thể?!

Sở Vận Nhi quay đầu lại, uống một hớp sữa trong ly, ánh mặt trời chiếu vào trên người cô ta có chút chói mắt khiến cô phải nheo mắt nhìn:

“Không chuẩn bị cũng không sao, tôi tin là sau khi cô nghe xong thì sẽ hiểu ý của tôi.”

Dừng lại một chút, cô ta lại tiếp tục mở miệng:

“Trước hết hãy nghe tôi kể một chuyện cũ đã.”

Niệm Thần cũng không nói gì, an tĩnh ngồi bên cạnh, cô cho là lúc này không nên nói điều gì dư thừa.

Sở Vận Nhi cũng không có ý kiến gì, buông cái chăn trên tay xuống, die:n da;n l.q.d ánh mắt không chút tiêu cự hướng về cửa sổ, sau đó nói những gì cô ta muốn nói.

“Chắc cô cũng biết tình huống trong nhà anh Hoắc, trên cơ bản thì tính cách của anh ấy bây giờ cũng là do gia đình mà ra, nhưng tài năng của anh ấy thì không ai có thể phủ nhận, chỉ cần ra nước ngoài du học mấy năm đã có thể xây dựng một tổ chức lớn mạnh như “Linh”, nhưng thật ra khi mới bắt đầu, bên cạnh anh Hoắc ngoài Hách Liên Thần ra thì vẫn còn một người nữa, chính là Hồng Thương, có thể nói lúc đó Hồng Thương đã giúp anh Hoắc rất nhiều chuyện.”

“Nhưng nếu không kể tới tình cảm anh em kia, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, tình cảm của Hồng Thương dành cho anh Hoắc từ trước tới nay không chỉ đơn thuần là tình anh em, trên thực tế mà nói, anh Hoắc không hề phát giác ra Hồng Thương là một kẻ đồng tính luyến ai, mục đính của hắn ta đi theo anh Hoắc cũng chỉ là vì yêu anh ấy mà thôi.”

“Hồng Thương chính là một tên biến thái chính hiệu, mới đầu khi biết chuyện, anh Hoắc mặc dù cảm thấy kì quái nhưng vì quý trọng người anh em kề vai sát cánh với mình bao năm nên cũng không nói gì, vốn nghĩ đơn giản là giữ chút khoảng cách là xong.”

“Chỉ là sau khi đâm xuyên tầng quan hệ xong, Hồng Thương dường như không muốn cho anh Hoắc đường lui, vì thế cái ham muốn chiếm hữu bệnh hoạn trong con người anh ta được bộc phát triệt để, bất cứ người phụ nữ nào có quan hệ với anh Hoắc đều phải chết, hơn nữa còn chết rất thảm.”

“Sau này, quan hệ giữa hai người họ hoàn toàn bị phá vỡ vì tôi, khi đó tôi xém chút còn chết trên tay của Hồng Thương, năm đó vì vì một tay của Hồng Thương mà “Linh” cũng lao đao, anh em bên cạnh anh Hoắc cũng chết một nửa, đây cũng là nguyên nhân tại sao anh Hoắc lại hận Hồng Thương như thế.”

Sau khi nói xong tất cả, đáy mắt của Sở Vận Nhi trầm xuống, trên thực tế, người hận kẻ đó đâu chỉ có Hoắc Cảnh Sâm, sao cô lại không hận chứ?

“Chuyện này có liên quan gì tới chuyện mà tôi muốn biết?”

Niệm Thần nghe cô ta kể chuyện cũ, không phải là không có le.quy;do,n cảm xúc gì chỉ là không hiểu lí do cô ta kể ra.

“Ha ha.”

Sở Vận Nhi cười khổ một tiếng, trầm mặc một lần nữa bị phá vỡ:

“Sao cô có thể ngây thơ như thế, cô cho rằng ngay cả một người anh Hoắc xem là em gái Hồng Thương cũng không tha thì một người anh Hoắc đặt lên đầu quả tim như cô, kẻ biến thái đó có thể bỏ qua sao?”

Niệm Thần kinh ngạc một chút, sau khi sửng sờ lại cảm thấy chuyện có chút hoang đường, cho dù có không buông ta thì người kia có thể làm gì được cô?

“Nhưng hình như cũng không mấy liên quan tới tôi.”

Mọi người đã không còn là con nít, tất nhiên Niệm Thần sẽ không vì mấy câu của Sở Vận Nhi mà muốn quyết định điều gì.

Sở Vận Nhi gật đầu một cái, trong mắt lóe lên tia thương hại:

“Có một số chuyện tôi đã quên nói với cô, vào buổi tối hai tháng trước chính là lần đầu tôi nhìn thấy cô.”

Sao lại như thế được?! Niệm Thần càng cảm thấy khó tin, rõ ràng Sở Vận Nhi đã xuất hiện rất lâu trong sinh mệnh của cô mà.

Khóe môi Niệm Thần run rẩy như muốn nói gì đó, Sở Vận Nhi lại tiếp tục nói:

“Đừng cảm thấy kinh ngạc, tôi chỉ có thể nói là do cô chưa hiểu hết chỗ đáng sợ của Hồng Thương.”

“Ý cô là sao?”

“Hồng Thương có một người em trai là thiên tài y học, trình độ nghiên cứu về người máy cũng không tầm thường, bây giờ Hồng Thương đã không còn như xưa nữa, ngoại trừ việc mang thai thì dường như hắn đã biến thành một người phụ nữ rồi, hơn nữa còn là một người phụ nữ có tướng mạo giống y như tôi.”

Biểu cảm trợn mắt há mồm của Niệm Thần rơi vào trong mắt của Sở Vận Nhi lại biến thành bi ai, nhưng trên thực tế, trước khi bị nhốt vài ngày cô mới hiểu chuyện này, nhưng lúc đó cô đã mang trong mình đứa bé này.

Tình yêu của cô, thế giới của cô, tất cả của cô đã bị tên đàn ông biến thái kia hủy sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.