Không thể không nói, như giờ phút này, nhìn Hoắc Cảnh Sâm xông vào trong phòng nghỉ suy nghĩ Mộ Niệm Thần có một chút tà ác,
Trong đầu hiện lên hình ảnh hạ thân người đàn ông nổi lên lều nhỏ,
tốt đi, tưởng tượng bộ dáng tự mình giải quyết của Hoắc Cảnh Sâm.Mỹ nam tự an chính mình? Hơn nữa nam chủ nhân lại là danh tiếng lẫy lừng
của tập đoàn Hoắc Thị giám đốc Hoắc Cảnh Sâm, tuyệt đối có chút hứng thú xem chút. Giới giải trí cái gì cũng có, nhìn vòng quanh, về khuôn mặt
mấy ai có thể cùng người đàn ông yêu nghiệt Hoắc Cảnh Sâm cùng so sánh?
Còn có vóc dáng ?
Chỉ nghĩ cũng đã nhiệt huyết sôi trào rồi?
Nhưng muốn xem là một chuyện, có hay không can đảm kia lại là một
chuyện khác, tìm đường chạy mới là chuyện trọng yếu nhất hiện tại, cô
còn không quên bên trong con người kia chính là mười phần mặt người dạ
thú, không chừng lập tức sau khi đi ra sẽ làm đủ cách để chỉnh cô đây.
Kết quả là người phụ nữ khôn ngoan mặc quần áo tử tế, lưu lại tờ giấy cho Hoắc Cảnh Sâm sau liền bỏ trốn mất dạng…
- – - – - – - -
Một lát sao, sắc mặt Hoắc Cảnh Sâm biến sắc, từ trong phòng nghỉ đi
ra nhìn phòng làm việc to như vậy đã không còn thấy bóng dáng cô.
Rất tốt, rất biết chạy!
Thích chơi đúng không, cùng cô chơi một chút có làm sao?
Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là, khi Hoắc Cảnh Sâm
nhìn trên bàn, sắc mặt kia, bốn chữ có thể hình dung “vô cùng thê thảm”.
Trên giấy dán tiện lợi là danh ngôn Mộ Niệm Thần để lại cho anh ta:
“Cách mạng chưa thành công đồng chí vẫn cần nỗ lực!”
Giận quá thành cười, phát tiết đem tờ giấy xé thành mảnh vụn phiến, thật lâu mới bấm gọi một dãy số:
“Vi Vi, giúp tôi tra thông tin một cô gái tên là Mộ Niệm Thần, bao gồm chuyện từ sáu năm trước của cô ấy…”
- – - – - – - -
Lúc đó, ở trên xe taxi Mộ Niệm Thần liên tục hắt hơi, sống lưng một hồi lạnh, cô có cảm giác có âm mưu nào đó?
Lúc đầu cự tuyệt không quan hệ cùng họ Hoắc.
Kết quả là, không tới một ngày, lần nữa đổi cái nhìn của Mộ Niệm Thần đối với Hoắc Cảnh Sâm, “lưu manh” không đủ để hình dung anh ta, ‘cầm
thú “cũng không đủ….