Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 240



Xứng đôi không ư? Thật sự rất xứng đôi nha! Hai người trong gương đâu chỉ xứng đôi đâu? Thực sự chính là trời đất tạo nên.

Niệm Thần nhìn hai người đang tựa đầu vào nhau trong gương, đôi mắt lập tức đẫm lệ, lúc này, niềm vui ít ỏi vừa đi qua thì nỗi đau to lớn lại kéo đến.

Anh ôm chặt cô từ phía sau, hai tay đặt trên eo cô, trong ánh mắt đầu một nháy kia mong đợiánh mắt từ từ lạnh nhạt ra:

"A, thật sự rất xứng đôi."

Nhưng:

"Niệm Thần, em có yêu anh không?"

Yêu? Yêu anh giống như anh yêu cô.

Niệm Thần dường như không giải thích được, Hoắc Cảnh Sâm thế này hình như có gì đó khác bình thường, nhưng lúc này đôi mắt cô đang đẫm lễ, bị ánh đèn trên đỉnh đầu làm lóa mắt, nên không thể nhìn rõ vẻ mặt Hoắc Cảnh Sâm lúc này.

Cô gật đầu một cái, nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay Hoắc Cảnh Sâm.

Yêu, rất yêu, yêu đến mức sẵn sàng đổi cả thế giới để khiến anh quên mất cô.

Nhưng phải làm thế nào mới có thể nói ra những lời này đây, làm thế nào đây? Phải chăng cả đời này cũng không có cơ hội nói ra? Cuối cùng thì tia hi vọng cũng bị dập tắt, không có, cô chỉ gật đầu, gật đầu rất bình thường, lại giống như đã dùng tất cả sức lực.

"Ha ha."

Trong giọng nói cô đơn của anh ẩn chứa ý tự chế giễu, đôi tay trên eo cô dần dời xuống, sau đó dừng ở bụng cô, ba tháng, nơi này không có chút dấu hiệu gì cả, nơi thai nghén đứa con của bọn họ lại bằng phẳng như thế.

"Niệm Niệm, sao tình yêu của em lại rẻ mạt đến thế? Rẻ đến mức cả sinh mệnh nhỏ bé như vậy cũng giết chết? Em xem, chúng ta xứng đôi như vậy, nhưng sao em lại có thể tàn nhẫn đến thế?"

Lần đầu tiên, giọng Hoắc Cảnh Sâm ẩn chứa sự nghẹn ngào, giống như đang tưởng nhớ, thế nhưng, tư thế cằm đặt trên vai cô vẫn thân thiết như cũ.

Phút chốc, Niệm Thần cảm giác máu trong người mình chảy ngược, cả người lạnh toát, lúc này cô mới ý thức được, trong nháy mắt thế giới của cô đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa, anh biết rồi, anh biết hết rồi, nhưng anh biết khi nào, tại sao lại đùa giỡn cô lâu như vậy?

"Niệm Niệm, rốt cục anh kinh khủng như thế nào? Kinh khủng tới mức em không chịu được phải trêu đùa anh như thế sao?"

Trong lúc nói, bàn tay anh ở bụng cô vô tình siết mạnh, anh hi vọng tin tức anh có được là giả, hi vọng đứa bé còn mạnh khỏe , nhưng không có gì cả, bụng cô bằng phẳng, không hề có dấu hiệu mang thai nào.

"Không phải vậy. . . . . ."

Niệm Thần không hề chuẩn bị trước, thật sự không phải như thế, nhưng cô có thể nói gì đây, có thể giải thích gì đây, có thể nói cho anh biết thật ra khi đứa bé ở trong bụng cô đã bị bệnh rồi, hay nói cho anh, tính mạng của cô không còn bao lâu nữa, hay nói cho anh hôn lễ ngày mai, cô sẽ tặng cho anh trò cười lớn chưa từng có.

Nhưng cô chỉ có thể tái xanh lặp lại ba chữ kia, đôi môi run rẩy dù thế nào cũng không thể phát ra lời.

Không thể nói được, nói ra thì sau này đâu còn ý nghĩa gì, nói ra thì bao ngày tháng đấu tranh vừa qua sẽ trở thành vô ích.

Nhưng anh yêu, em yêu anh như vậy đấy, yêu đến mức đồng ý đánh đổi cả thế giới để khiến anh không yêu em, như thế thì em có thể không kiêng kị gì mà đứng xung quanh anh, cho dùchết, cũng có thể yên lặng chết ở thế giới của anh.

Nhưng anh yêu em, giống như em yêu anh, em sao có thể nhẫn tâm để sau này anh phải tiếc nuối chứ.

"Không phải vậy. . . . . ."

Cơ thể cô run rẩy, căm ghét bản thân mình phải lặp lại như thế

"Không phải vậy? Không phải cái gì, không phải em phá hủy đứa bé này, không phải em cùng tên khốn Lục Hựu Hi dây dưa, không phải em đang tính hôn lễ ngày mai sẽ chạy trốn, sau đó để mình anh phải gánh chịu chuyện xấu hổ như thế?"

Vừa nói anh vừa buông cô ra, lui về sau hai bước, Niệm Thần không chống đỡ nổi, ngã ngồi trên sàn.

"Ha ha."

Anh nghiêng người gập eo, hai ngón tay nâng cằm cô lên sau đó tăng sức lực giữ chặt:

"Mộ Niệm Thần, chẳng lẽ em còn chưa biết năng lực của anh, em thật sự cho rằng anh sẽ thả em đi? Em đã đưa anh đến địa ngục rồi, Niệm Niệm, sao anh có thể cam lòng cho em một mình đi tới thiên đường đây?"

Lời nói của anh toát ra sự điên cuồng chưa từng có, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh nhạt bình tĩnh, khiến khiến Niệm Thần trong thoáng chốc cảm thấy đây chính là Hoắc Cảnh Sâm dịu dàng, nhưng không phải, lúc đáy mắt anh hiện lên sự đau xót cô mới biết quyết định của mình sai lầm như thế nào.

Thực sự rất sai lầm rồi, Mộ Niệm Thần, mày đã thật sự sai lầm rồi.

Khi mày không muốn tổn thương anh thì mày lại mang đến cho anh nỗi đau lớn nhất, đến cả cơ hội trở thành Niệm Thần của anh cũng đã mất rồi.

"Hoắc Cảnh Sâm, anh hãy nghe em nói, thật không phải là như anh nghĩ , thật sự không phải như vậy."

Gống như vừa bắt được ý muốn thanh minh trong đầu, khi cô liều mạng muốn giải thích thì lại không biết nói từ đâu, a, đúng rồi, thực ra, Hoắc Cảnh Sâm cũng không định cho cô cơ hội.

"Đủ rồi! Niệm Niệm, em đã không thích sống như thế này, vậy chúng ta đổi cách sống khác, đổi sang cách mà cả hai ta đều tuyệt vọng."

Vừa dứt lời, Hoắc Cảnh Sâm vô cùng dứt khoát cởi áo vest trắng trên người vứt xuống đất, tiếng cửa phòng bị đóng mạnh vang lên, mặc tiếng khóc của Niệm Thần có đau xót đến đâu anh cũng không quay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.