Khi cô nằm trong ngực Cố Tư Bằng bị nóng vì mồ hôi lấm tấm mà tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, lúc chống lại lồng ngực trần truồng của anh, cô đã hối hận.
Trí nhớ tối qua lại chảy trở về trong đầu của cô, cô mơ mơ màng màng nhớ lại tối qua cô và Cố Tư Bằng ân ái cả đêm... Mặc dù cô không muốn nhớ lại, lúc này hai chân của bọn họ vẫn quấn quít không cho phép cô quên.
Trời ơi... Cô không biết làm sao mình làm ra chuyện như vậy? Vì sao cô có dáng vẻ như vậy? Coi như cô uống say, cũng không thể hoang đường như thế, cô rốt cuộc còn có mấy phần ý thức, cô nhớ...
Nhưng mà, rượu cồn thúc giục thiêu cháy rốt cuộc là gì?
Cô mê muội dường như tìm kiếm hình dáng cô muốn nắm giữ trên người Cố Tư Bằng, nhưng bắt cũng bắt không được gì, cô mượn nhiệt độ cơ thể của anh để kiềm nén đau lòng khi bị bạn trai phản bội, nhẹ nhàng quấn quanh bản thân không có cảm giác an toàn nhiều năm qua.
Cô luôn tự gò bó rất nghiêm, vì sao có thể vì nửa bình rượu mạnh mà dung túng mình sa ngã như thế?
Đông Hải Hân áo não di chuyển cơ thể, muốn rời khỏi ngực Cố Tư Bằng động tác lại ngăn lại bị trong nháy mắt.
Bàn tay của Cố Tư Bằng vốn khẽ vuốt ve da thịt trên lưng cô đột nhiên siết chặt eo nhỏ nhắn của cô, vừa nhẹ vừa nặng không để cô rời đi, Đông Hải Hân dễ dàng cảm giác được bộ phận đàn ông giữa hai chân cô đã thức tỉnh.
Cả đêm, còn chưa đủ sao?
Đông Hải Hân cau mày trừng cong ngươi đen sâu thẳm phảng phất nhìn cô cả đêm, Cố Tư Bằng lại cười.
"Em muốn đi đâu, Hân Hân?" Cố Tư Bằng vén sợi tóc bị mồ hôi dính gò má của Đông Hải Hân ra sau tai, trong giọng nói dễ nghe từ chậm có ý cười nhạt.
Tối qua cô uống nhiều rượu như vậy, bây giờ có lẽ đầu còn đang đau, thần trí vẫn chưa hoàn toàn thanh tĩnh, đã vội vạch rõ giới tuyến với anh, bây giờ hành động này quá đả thương người, vì vậy Cố Tư Bằng giận dỗi dây dưa ôm cô chặc hơn.
"Để cho em đi xuống." Đông Hải Hân hơi tức giận đẩy lồng ngực Cố Tư Bằng, giật giật chân bị anh đè ép. Đột nhiên động tác lớn làm liên lụy đến thần kinh say rượu, chọc cô hoa mắt chóng mặt nhíu mày.
"Xem đi! Ai kêu em không để anh ôm?" Cố Tư Bằng buồn cười, lấy tay vuốt vuốt huyệt thái dương của Đông Hải Hân.
Đau...
Bên cạnh truyền tới cảm giác đau nhói, khiến Đông Hải Hân mãnh liệt hút khí, cảm giác rất khó chịu khiến cô không có chí khí nhắm mắt hưởng thụ động tác xoa bóp nhẹ nhàng chậm chạp của Cố Tư Bằng, không lên tiếng đáp lời, cũng không kháng cự anh đụng chạm.
"Nhức đầu sao? Có muốn ngủ tiếp hay không? Cần trà giải rượu, hay là muốn ly Vodka nữa?" Cố Tư Bằng hỏi.
"Anh chê em chưa đủ say sao?" Tối qua cô đã say đến lên giường với anh, anh hỏi như thế là đang nhạo báng cô sao?
Phản ứng của cô làm Cố Tư Bằng bật cười.
"Hắc, Hân Hân, anh nghiêm túc, em không biết phương pháp giải rượu nhanh nhất chính là uống thêm ly rượu giống nhau sao?" Bàn tay Cố Tư Bằng triền miên lại nhẵn nhụi khẽ vuốt ve gò má của cô.
Lòng bàn tay của anh thật ấm áp, lực đạo thật dịu dàng, trong khoảng thời gian ngắn khiến Đông Hải Hân có ảo giác bọn họ là tình nhân mến nhau nhiều năm.
Đông Hải Hân ngước mắt nhìn Cố Tư Bằng, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn thanh tĩnh trong nháy mắt cảm thấy mê hoặc, còn chưa kịp nói gì, khuôn mặt Cố Tư Bằng lại che đi tất cả tầm mắt của cô, nhẹ mút môi cô trằn trọc dường như trấn an.
Anh hôn cô, thật sâu, nồng đậm, giống như muốn mấy năm bỏ lỡ, bổ sung toàn bộ những gì không kịp làm với cô.
Hơi thở của người đàn ông thấm vào tim gan làm cô an tâm, hoặc tâm trí người, dường như lại mang đi ý thức mà cô vừa thanh tỉnh.
Bây giờ Đông Hải Hân mới biết, cô có cơ thể hết sức nhạy cảm hoạt bát, chỉ cần Cố Tư Bằng đến gần, cô sẽ dễ dàng chảy xuôi suối mật vì anh.
Trí nhớ kiều diễm tối qua trong nháy mắt bị thức tỉnh toàn bộ, cô nhớ tối qua bọn họ dùng rất nhiều tư thế ân ái phóng đãng, cơ thể của bọn họ hoan nghênh lẫn nhau, hợp tác khăn khít, giống như tìm đối phương thân mật bầu bạn cả đời.
Này quỷ dị, cô nhớ mang máng tối qua bọn họ đã dùng hết bao cao su mà khách sạn cung cấp, mà sau đó... Là một lần? Còn là hai lần? Cô say rượu đảo lộn, cũng không nên cho phép Cố Tư Bằng nhiệt tình tuôn trào trong cơ thể cô không dư thừa, trong bọn họ bất luận là ai cũng không nên tận tình như thế...
"Tiểu Bằng..." Đông Hải Hân tìm được cơ hội mở miệng trong khi bàn tay to của Cố Tư Bằng khiến cô nặng nề thở dốc và mềm nhũn yêu kiều.
"Em chỉ vào thời điểm này mới có thể nhớ em nên gọi anh là Tiểu Bằng?" Cố Tư Bằng giống như trả thù cô bình thường xa cách, nặng nề mút nụ hoa đầy đặn đỏ bừng vì anh mà nỡ rộ của cô, rước lấy cô thở gấp.
"Chúng ta không nên như vậy..." Tất cả phát sinh tối qua đã vượt rào cô có thể quy tội bình rượu mạnh cực kỳ độc ác, không lý nào bây giờ cô tỉnh rượu vẫn còn đắm chìm vui sướng với anh.
Cô bất an giãy dụa trong ngực Cố Tư Bằng, khiến dục vọng lúc sáng sớm của anh hung mãnh hơn bình thường.
Đè nén khát vọng quá lâu toàn bộ vội ùa về thì ra là như vậy, anh muốn cô cũng có vẻ không đủ; muốn tận lực dịu dàng, lại luôn là vẻ buông thả.
"Em thật thơm, Sweetie..." Cố Tư Bằng như có như không hôn vành tai nhạy cảm của cô, nâng cao một chân của cô đặt ở thắt lưng, chân khẽ cọ sát dục vọng để cô động tâm, giọng nới nồng đậm giống như quyến rũ trí mạng.
Đông Hải Hân nhăn mày, cảm giác phải kháng cự với khoảng cách thân mật như thế giữa hai người.
Đến bây giờ cô không nghĩ giữa cô và Cố Tư Bằng sẽ phát triển thành mối quan hệ nào, nhưng tuyệt đối không phải tình cảnh bây giờ.
Cảm giác vô lực dời núi lấp biển khổng lồ hung hăng cắn nuốt cô, Đông Hải Hân cảm thấy rất thất bại.
Cô nghe người ta nói gặp chín nhất định trong hai mươi chín tuổi, chuyện đầu tiên đối mặt là chia ly với yêu thương sao?
Thân thể của cô cư nhiên làm trái ý chí của cô mà hưởng thụ quan hệ thân thể, đối tượng tham hoan lại còn là anh trai nhà bên chơi đùa từ nhỏ đến lớn.
Đông Hải Hân áo não lấy tay che mặt, giữa ngón tay bật ra nồng đậm tiếng thở dài tự chán ghét, cô cảm thấy không chỗ dung thân.
Cố Tư Bằng và cô đồng thời than thở, anh đè nén dục vọng muốn bộc phát xuống, nằm bên gáy cô nặng nề thở dốc.
Anh biết Đông Hải Hân đang suy nghĩ gì, anh đã đợi cô cả đời, không ngại cho cô ít thời gian thích ứng mối quan hệ biến chuyển giữa bọn họ.
"Anh đi tắm." Cố Tư Bằng đứng dậy, rời khỏi mép giường đi vài bước, rồi quay trở lại, kéo mặt của Đông Hải Hân đang chôn thật sâu vào chăn, nâng cao khuôn mặt mà cô không muốn ngửa lên, lấy miệng chậm rãi đổ ngụm rượu cho cô.
"Em ngủ tiếp đi, chờ em tỉnh lại, chúng ta nói chuyện thật tốt, ừ?" Cố Tư Bằng vuốt vuốt đỉnh đầu Đông Hải Hân, giọng cưng chìu.