Một chén mì ước chừng đút nửa canh giờ còn phải khó khăn lắm mới cho ăn xong.
Cô đợi nàng ăn xong, lại chịu mệt nhọc đi múc nước giúp nàng rửa mặt, cho nàng uống nước.
Chờ đến khi đem Tứ Bảo dỗ ngủ một lần nữa, đã là nửa đêm, cô thu dọn xong rồi theo thường lệ ở trên ghế bập bênh chắp vá một đêm.
Chờ đến sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, cả người cô đau nhức không thôi.
Giang Thục Vân là dậy sớm nhất, đã ở trong sân chuẩn bị kỹ càng cơm sáng cho mọi người.
Lý Sở mang theo muội muội Lý Niệm từ trong phòng đi ra, nhìn thấy trên bàn đá trong sân đã cơm nước chỉnh tề, có chút xấu hổ gãi đầu, chậm rãi đi đến trước bàn ngồi xuống.
Bên kia Giang Thục Vân ôm Giang Thượng chuẩn bị đi kêu Giang Thụ Hân tới đây ăn sáng, vừa đi tới nửa đường liền đụng phải Tứ Bảo một mình đứng ở cửa.
" Tứ Bảo, có muốn cùng tỷ tỷ đến tiền viện ăn sáng không? Giang Thục Vân chưa có tiếp xúc với nàng, nhưng nhìn bộ dáng ngoan ngoãn kia của nàng, nhịn không được liền ôn nhu hỏi nàng có muốn đi ăn cơm không.
Tứ Bảo ngơ ngác nhìn mặt Giang Thục Vân, có chút chưa phục hồi tinh thần, nàng cũng không nhận ra Giang Thục Vân, nhưng lại nhìn ra được tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt lớn lên rất giống Giang Nhị, nàng vốn sợ người lạ nên nàng do dự một chút sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Giang Thục Vân có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, chị còn tưởng rằng tiểu cô nương này sẽ không đồng ý, dù sao nhìn thấy nàng rất sợ người lạ.
Lúc này Giang Nhị từ trong phòng đi ra, thấy chị ôm hài tử cùng nói chuyện với Tứ Bảo, liền đi lên trước đem Giang Thượng trong lồ ng ngực chị ôm đến lồ ng ngực mình.
Giang Thượng vừa đầy một tuổi nên rất thích di di xinh đẹp này, ở trong lồ ng ngực cô nhịn không được cười như hoa, mấy cái răng mới mọc trắng bóng, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Chọc đến Tứ Bảo cũng tò mò nhìn tiểu oa nhi trong lồ ng ngực cô, mặc dù rất tò mò với tiểu oa nhi, nhưng nàng không che giấu chút nào nắm chặt vạt áo của cô.
Cô nhìn ra sự bất an của nàng, đùa đùa với Giang Thượng rồi đem người trả lại cho chị, ngược lại dắt tay nàng:" Đi thôi, đi ăn nào"
Giang Thục Vân thấy thế ôm lấy nữ nhi nhịn không được bật cười, Tứ Bảo lại có chút vui vẻ lắc lắc đầu, cô cũng lắc lắc tay nàng, không nói chuyện dẫn người đi đến sân.
Lý Sở cùng Lý Niệm đang chờ, nhìn thấy cô nắm tay nàng đi tới, tuổi nhỏ Lý Niệm dùng đôi mắt to tròn không chớp mắt nhìn chằm chằm Tứ Bảo.
Tứ Bảo có chút ngượng ngùng trốn phía sau lưng cô, hoàn toàn không dám nhìn thẳng hai tỷ muội Lý gia.
Giang Thụ Hân mang theo nàng ngồi xuống băng ghế đá, tiện tay chỉ Lý Sở cùng Lý Niệm, giới thiệu với nàng:" Lý Sở, ngươi gặp qua; Lý Niệm, muội muội Lý Sở"
Lúc này Tứ Bảo mới chậm rãi nhìn Lý Niệm hoạt bát đáng yêu, cái này làm cho Lý Niệm cao hứng không thôi, vội vàng ngọt ngào kêu nàng:" Tỷ tỷ dung mạo ngươi lớn lên thật đẹp mắt!"
Lý Niệm rất nhiệt tình, nhưng Tứ Bảo lại chỉ ngơ ngác nhẹ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết rồi; nhưng cái này lại không làm ảnh hưởng gì đến Lý Niệm vui vẻ, vẫn như cũ hai mắt sáng ấp lánh nhìn chằm chằm nàng cười.
Lý Sở ở một bên nhịn không được đỡ trán, y có một muội muội không khác gì mình, tuy tuổi còn nhỏ nhưng chỉ cần thấy cô nương xinh đẹp liền không dời mắt được.
" Tốt, đừng nhìn, tranh thủ thời gian ăn cơm, ăn xong chúng ta còn phải về trên trấn"
Lý Sở cầm một cái bánh nhét vào tay muội muội, vô cùng cứng rắn đem cái đầu nhỏ kia đến trước chén, ra hiệu nàng mau ăn cơm.
Lần này Lý Niệm cũng nghe lời, cầm cái bánh bắt đầu ăn.
Tứ Bảo lại nhìn qua một bàn bữa sáng không biết nên xuống tay như thế nào, nàng nhìn cô cũng đang ăn bánh, mình cũng muốn ăn, thế là liền muốn duỗi tay lấy cái bánh nướng lớn trong tay cô, nhưng cô chỉ lấy một chén cháo gạo kê đưa tới trước mặt nàng.
Giang Thục Vân đút cho Giang Thượng uống cũng là cháo gạo kê kia, Tứ Bảo nhìn chén cháo trước mặt, lại nhìn Giang Thục Vân bưng chén đút Giang Thượng, có chút không vui đem chén trước mặt mình đẩy ra, sau đó duỗi tay cầm lấy một cái bánh nướng lớn trên bàn.
Cô không biết nàng muốn làm gì, thuận thế bắt được cái bánh nướng nàng vừa mới cầm, chỉ chỉ chén cháo trước mặt nàng, khó hiểu hỏi nàng:" Làm sao vậy, không phải tự mình sẽ uống sao?"
Tứ Bảo mới không cần uống cháo đâu, nàng trực tiếp cầm chén đẩy lên trước mặt cô, có chút xấu hổ mở miệng:" Bé con, mới uống, ta muốn ăn, bánh nướng lớn!"
Lần này cô mới theo lời nàng nói, liếc mắt nhìn mặt mũi Giang Thượng đầy cháo nước, không có ý kiến cười cười, đem cái bánh nướng mới lấy trả lại cho nàng, còn mình thì bưng chén cháo nàng không cần lên uống.
Tứ Bảo hài lòng cầm cái bánh đưa lên miệng nhỏ cắn một cái, nhưng nàng hàng năm đều uống cháo ăn cháo bột, lực cắn kia đoán chừng so với Lý Niệm sáu bảy tuổi cũng không bằng, ăn đến vô cùng cố sức.
" Bánh có chút cứng, phải dùng lực cắn mới được"
Cô thấy nàng ăn so với Lý Niệm còn chậm hơn, nhịn không được muốn đưa tay đút nàng.
Lý Niệm một bên đã sắp ăn xong rồi, miệng ngậm đầy đồ ăn nhìn Tứ Bảo, có chút tò mò vì sao tỷ tỷ ăn còn chậm hơn nàng.
Cái này làm cho Tứ Bảo không vui, nàng đẩy tay cô muốn đút nàng ra, há to miệng hung hăng cắn một cái lớn, hướng về phía cô hừ nói:" Nga!"
Thấy nàng không vui, cô không để bụng thu hồi tay, hướng về phía Lý Niệm lạnh lùng nói:" Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi cái tên tiểu quỷ đầu này, ngươi tranh thủ thời gian ăn đi"
Ngược lại Lý Niệm cũng không sợ cô, ngẩng cổ nhìn cô:" Đều tại ngươi hung ác như vậy, chọc tỷ tỷ không vui rồi"
" Ha ha ha" Lý Sở ngồi bên cạnh Lý Niệm nhịn không được cười ra tiếng, cũng chỉ có tiểu hài tử mới có khả năng không sợ hãi như vậy.
Bên kia Giang Thục vân còn đút nữ nhi cũng cười khẽ theo, đối cô sảng khoái nói:" Ngươi để Tứ Bảo tự ăn, ta thấy nàng rất ngoan a, ngươi đừng nôn nóng như vậy"
Một người hai người đều chê cười cô, ngay cả Giang Thượng ngồi trên ghế bập bênh nhỏ cũng không rõ nguyên do nhìn cô cười, cái này làm cô không kiên nhẫn nhẹ dậm chân một cái, mặt lạnh không nói lời nào.
Tứ Bảo không chút nào sợ, ngồi bên cạnh cô từng chút ăn bánh, thỉnh thoảng còn uống miếng nước, để cho mình không bị nghẹn.
Đợi cơm nước xong xuôi, Lý Sở liền mang Lý Niệm về trên trấn, cô cũng mang theo Tứ Bảo về lều cá ở bãi biển.
Giang Thục Vân vốn không quá yên tâm một mình cô ở lều cá kia, bây giờ còn dẫn theo Tứ Bảo, càng thêm không yên tâm.
Một nỗi lo lắng này, không tránh khỏi nhắc tới việc cô nên về nhà ở.
" Nếu không thì trực tiếp ở nhà đi"
Thái độ của cô vẫn như vậy, cô còn chỉ ra Tứ Bảo ở ngoài phòng phơi nắng cùng Giang Thượng, cực kỳ buồn rầu nói:" Tỷ, Tứ Bảo càng thích ở ngoài biển, ta cũng không thể không thỏa mãn nàng"
"Ngươi đừng lắm lời" Chị bất mãn vỗ một cái sau lưng cô, nghiêm túc nói với cô:" Tính tình phải thu lại, Tứ Bảo mặc dù nghe lời, nhưng rất nhiều chuyện cũng không hiểu, nếu là bị ủy khuất, ta chỉ có thể hỏi một mình ngươi"
" Tỷ yên tâm đi, lòng ta hiểu rõ"
Cô biết chị đang lo lắng cái gì, đành phải mở miệng đáp ứng chị.
Chờ đến khi thu dọn xong, cô liền mang theo Tứ Bảo từ đại viện Giang gia rời đi.
Trên đường đi cũng chỉ có hai người các cô, Tứ Bảo thật vui vẻ, một mình nhảy nhót đi phía trước, đi một đoạn rồi dừng lại chờ cô đi tới rồi lại chạy nhanh về phía trước.
Giang Thụ Hân đi theo phía sau nàng không nhanh không chậm đi tới, nhìn thấy Tứ Bảo giống như một tiểu hài tử tự vui đùa, đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu.
Lúc sau ra khỏi cửa thôn, trên đường có tốp năm tốp ba người đi đường nhiều hơn, Tứ Bảo liền trở nên bất an, có chút nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh cô.
Cô biết nàng sợ người lạ, cũng không nói gì, cũng thả chậm bước chân theo, đem người che ở bên cạnh, chậm rãi đi tới.
Khoảng thời gian trước, chuyện Trương què nổi điên ở Dư gia, Giang Nhị cưới cô nương ngốc của Dư gia đã truyền ra toàn bộ trong thôn, thành chuyện say sưa lý thú cho cả làng nói.
Hôm nay Giang Nhị mang theo Tứ Bảo cùng đi ra, người bên ngoài không tránh khỏi nhìn thêm vài lần, nhưng vì sợ tính tình Giang Nhị nên cũng chỉ có thể ở xa xa nhìn nhiều thêm vài cái rồi sau đó tránh ở sau lưng nghị luận sôi nổi.
Bản thân cô đối với những việc này cũng không quan trọng, nhưng ánh mắt những người bên ngoài làm Tứ Bảo đều rất nhanh co lại thành một con chim cút nhỏ, có chút quá đáng ghét.
Bất quá cũng may trên trấn có bà bà bán kẹo hồ lô, hôm nay hoàn toàn như trước đây xuất hiện tại bên kia đường, cô liền nắm tay nàng đi về hướng bà kia.
" Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô ăn ngon!"
Bà bà cầm một khiên cỏ nhiệt tình hét lớn.
"Bao nhiêu tiền một chuỗi?" Mang theo Tứ Bảo đi đến trước mặt bà bà, Giang Thụ Hân hỏi.
" Lớn năm văn tiền, nhỏ ba văn tiền"
Cô nghe vậy liền móc một xâu tiền từ trong ngực ra, tiện tay lấy hai xuyên kẹo hồ lô một lớn một nhỏ từ trên khiên cỏ xuống.
Con mắt Tứ Bảo lóe sáng, nhịn không được nhìn chằm chằm kẹo hồ lô trong tay cô, một bộ dáng của chú mèo ham ăn.
Cô nhịn không được đùa nàng, cầm lấy kẹo hồ lô quơ quơ trước mặt nàng:" Có nghĩ ăn không?"
"Nghĩ!" Tứ Bảo không chút do dự gật đầu, ánh mắt di chuyển theo chuyển động của kẹo hồ lô.
Cô lại đem kẹo hồ lô từ trước mặt nàng lấy ra, thu về phía sau mình, nghiêm mặt nói:" Vậy phải đi nhanh lên, về nhà mới có thể ăn"
Tứ Bảo có chút mất mát rũ đầu xuống, chen đến bên người Giang Nhị, ồm ồm nói:" Vậy được rồi, về nhà"
Nói rồi, nàng bước nhỏ từng chút đi về phía trước, nhưng tay vẫn lắc ở bên người cô, muốn cho cô nắm.
Cô như là không nhìn thấy hành động lắc lắc tay nhỏ của nàng, mắt nhìn thẳng phía trước đi rất nhanh.
Tứ Bảo đành phải đi phía sau cô, nhưng thật ra không có sợ hãi rụt rè, mắt chỉ nhìn kẹo hồ lô, trong lòng tràn đầy suy nghĩ vì sao Giang Nhị không dắt nàng.
Chờ đến khi đi đến bờ biển thấy được lều cá của cô thì nàng vui vẻ trở lại, gấp không chờ nổi bỏ rơi Giang Nhị, tự mình chạy như bay hướng tới lều cá.
Thấy bộ dạng vui sướng kia, cô cũng bước nhanh theo đuổi kịp nàng.
" A, về nhà, kẹo hồ lô"
Vào phòng, cô giữ lời hứa đem kẹo hồ lô đưa cho Tứ Bảo.
Tứ Bảo cầm kẹo hồ lô ý cười sung sướng, tuy rằng không biết vì sao phải về nhà mới có thể ăn, cũng không biết vì cái gì Giang Nhị không dắt mình, nhưng vẫn không hẹp hòi nói lời cảm tạ với cô:" Cảm ơn, Giang Nhị, mua kẹo ăn!"
Cô nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đang mỉm cười của nàng, quả thật cô bị bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn này làm chết mất:" Không khách khí, ăn đi"
Nghe vậy Tứ Bảo nghe lời gật gật đầu, vươn đầu lưỡi thật cẩn thận li3m li3m vỏ bọc đường trên cây kẹo hồ lô, hương vị ngọt ngào làm nàng nhịn không được híp mắt, rất là thích.
Bên trong vỏ bọc đường là quả sơn trà đỏ rực, nàng thử cắn quả sơn trà kia, chưa từng nghĩ vốn mi mắt cong cong của nàng, giờ phút này đã nhăn lại, cả khuôn mặt co lại thành một đoàn.
Giang Thụ Hân ngồi bên cạnh khó hiểu hỏi nàng:" làm sao vậy, cắn đầu lưỡi?"
Tứ Bảo lắc đầu, giương miệng nhỏ giọng nói:" Từ bỏ"
" Cái gì?" Cô không rõ nguyên do, này không phải ăn rất ngon sao, như thế nào liền từ bỏ?
Tứ Bảo có chút nóng nảy, vẫn luôn giương miệng, nhìn biểu tình kia liền biết cực kỳ khó chịu, cô thấy thế, cho rằng miệng nàng bị gì, cũng không nghĩ nhiều, liền cầm khăn đưa tới trước mặt nàng:" Nhỏ thứ kia ra, không ăn"
Nàng do dự một chút, thuận theo tay cô đem sơn trà trong miệng phun ra.
" Nhìn xem miệng bị làm sao vậy?" Cô đem khăn ném trên bàn, quay đầu nắm cằm nàng.
Tứ Bảo đầy cô ra, đem kẹo hồ lô giơ lên trước mặt cô:" Ngươi ăn"
Cô thấy miệng nàng còn có thể nói chuyện, liền đem tầm mắt dừng ở trên cây kẹo hồ lô, cau mày hỏi nàng:" Ta ăn?"
Tứ Bảo nhanh chóng gật đầu.
Cô đành phải cắn một ngụm phía dưới quả sơn trà trong tay nàng.