Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 100: Bắt cóc (3)



Phản ứng của Ninh Hề Nhi lại càng khiến cô ả trở tay không kịp.

"Tôi đồng ý."

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra, mãi vẫn không phản ứng lại.

Cô gái này điên rồi sao? Không ngờ cô lại muốn làm người phụ nữ của Anh Long?

"Ha ha ha, được lắm! Anh thích em rồi đấy!" Câu trả lời của Ninh Hề Nhi khiến Anh Long mừng rỡ khôn nguôi.

Ninh Hề Nhi nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh hết sức, "Thế nhưng tôi có bạn trai rồi, tôi muốn gọi điện nói lời chia tay với anh ta, sau đó cả hai chúng ta sẽ đường đường chính chính yêu nhau, anh thấy thế nào?"

Lời đề nghị này khiến Anh Long cảm thấy bất ngờ.

Chơi nhiều phụ nữ như thế nhưng gã chưa bao giờ thấy ai dám nói sẽ yêu hắn!

Sâu trong mắt gã hiện lên vẻ hứng thú, gã sờ sờ cằm, ánh mắt dò xét trên người Ninh Hề Nhi vừa bỉ ổi lại vừa háo sắc.

Sau lưng Ninh Hề Nhi đã toát mồ hôi lạnh, nhưng cô vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt của Anh Long.

Nước mắt rưng rưng trong khóe mắt, nhưng vẫn cố chấp không rơi xuống.

Người phụ nữ này không giống với những cô gái vây xung quanh hắn trước đây.

Chắc hẳn mùi vị khi lên giường với cô cũng tuyệt lắm…

Anh Long nở nụ cười, "Mở trói cho cô ta, để cô ta gọi điện thoại!"

Diệp Kiều Kiều quýnh lên, không chừng con Ninh Hề Nhi này đang âm mưu chuyện gì đó!

"Anh Long, đừng làm thế! Bạn trai của Ninh Hề Nhi là đại gia lớn lắm đó!" Lần trước cô đã nghe thấy quản lý trung tâm thương mại gật đầu chào anh ta là "anh Kỷ", chắc hẳn… anh ta là người không dễ chọc!

Vẻ mặt Anh Long hơi do dự, Ninh Hề Nhi chớp chớp mắt làm ra vẻ uất ức, "Không đồng ý thì thôi vậy."

Ninh Hề Nhi như vậy đã khiến chủ nghĩa đàn ông của Anh Long nổi lên, gã hừ lạnh, "Sợ quái gì chứ! Ông đây chưa bao giờ phải sợ ai ở thành phố Anh Đào này đâu! Hơn nữa nếu xảy ra chuyện vẫn còn bố tao bảo kê mà?"

Diệp Kiều Kiều vẫn muốn nói gì đó nhưng lại bị Anh Long quăng cho một bạt tai vào mặt, "Cút đi! Ở đây không có chỗ cho mày đâu!"

Diệp Kiều Kiều bị tát ngã sõng soài trên mặt đất, cô ả đang mặc váy siêu ngắn, tuy giờ là mùa đông nhưng để được đẹp cô ả cũng chẳng thèm mặc quần tất, vừa ngã xuống đã lộ hết ra.

Ở đó lại có nhiều đàn ông như thế, chuyện này khiến cô ả mất mặt xấu hổ vô cùng!

Có người cởi trói cho Ninh Hề Nhi, đại khái là vì bị trói quá lâu nên đôi tay đang cầm điện thoại của cô không ngừng run rẩy.

"Mở loa ngoài lên!" Cái gã "Anh Long" cũng coi như là còn có tí đầu óc, sợ cô gọi điện thoại báo cảnh sát.

Ninh Hề Nhi hít sâu một hơi, ngón tay do dự dừng lại khá lâu phía trên nút gọi, sau đó cô nhấn gọi đến một số điện thoại.

Một giây, hai giây…

Tín hiệu chờ vang vọng trong nhà kho bỏ hoang rộng lớn.

Mãi cho đến khi…

"Alo?" Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên khiến nước mắt Ninh Hề Nhi thiếu chút nữa đã tuôn ra.

"Anh không cần phải nói gì hết! Hãy nghe tôi nói!"

"Kỷ Dạ Mặc, tôi muốn chia tay với anh!"

"Tôi không thích anh! Tôi chẳng qua chỉ muốn chơi đùa qua đường với anh mà thôi!"

"Hai chúng ta chỉ mới quen nhau mười mấy ngày, thôi thì chia tay sớm bớt đau khổ đi!"

Điện thoại bị ngắt kết nối.

Trong lòng Ninh Hề Nhi bất an lo lắng, cô gọi tên của anh trai Kỷ Dạ Bạch, còn cố ý nói hai người mới chỉ quen nhau mười mấy ngày…

Nói như thế chắc hẳn Kỷ Dạ Bạch có thể nghe ra điều kỳ lạ chứ?

Anh Long cười lớn, "Được lắm được lắm, em rất có ánh mắt nhìn người đấy! Anh cũng có rất nhiều tiền, chỉ cần em hầu hạ anh thật tốt thì muốn túi gì quần áo hiệu gì anh cũng sẽ mua cho em! Tụi bay đi ra hết đi!"

Đám đàn em vội vàng ra khỏi nhà kho, Anh Long xoa xoa hai tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười dâm đãng, "Nào, tới đây, cởi quần áo ra thôi."

Ninh Hề Nhi cố gắng kéo dài thời gian, "Anh như thế đúng là chẳng lãng mạn gì hết, chẳng phải anh muốn quen em sao? Sao chưa gì đã muốn cởi đồ thế này…"

Anh Long nhíu mày, "Thế em muốn như thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.