Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 107: Cậu bị thương rồi!



Đây là đề trắc nghiệm hay sao vậy!

Ninh Hề Nhi chỉ muốn cào tường, cô phồng má nói, "Tôi không chọn cái nào cả, tôi về nhà tôi!"

Để hai đứa nhóc học sinh tiểu học này cãi nhau đi! Cô chẳng thèm tham gia đâu!

Còn chưa bước được một bước, một sức mạnh rất lớn đã kéo cô lại, đến khi phản ứng lại, cô đã thấy mình nằm trong vòng tay của Kỷ Dạ Bạch.

Trán cô chạm vào lồng ngực của hắn, từ đây cô có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ trên người hắn.

Và… mùi máu tanh nồng nặc.

Hả? Cô không khỏi hít hà một hơi.

Kỷ Dạ Bạch ấn chặt đầu cô vào lòng, hắn hất cằm lên cười lạnh, "Tôi không định cho cậu ấy cơ hội lựa chọn, cậu ấy chỉ có thể theo tôi mà thôi!"

Mặt Cung Tu đen như đít nồi, "Cậu…"

Chết tiệt, khó khăn lắm mới giữ Ninh Hề Nhi lại được, chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt mắt nhìn cô ấy bị cướp đi hay sao?

"Hề Nhi, em định đi thật à?" Gã thấp giọng hỏi, đôi mắt sáng rực ấy chứa đầy nỗi đau thương.

Chỉ cần một câu nói của cô, gã sẽ làm hết mọi cách để giữ cô lại!

"Ưm ưm…" Ninh Hề Nhi sắp không thở nổi rồi, Kỷ Dạ Bạch không cho cô cơ hội phản ứng đã xốc cô lên vắt trên vai, sau đó nói với Cung Tu một tiếng, "Bye, không bao giờ gặp lại!"

Hắn không thèm để ý vẻ mặt khó coi như nuốt phải ruồi của Cung Tu, Kỷ Dạ Bạch khiêng Ninh Hề Nhi đi ra khỏi nhà họ Cung rồi đưa cô lên xe, sau đó lặng lẽ lái xe tới một căn biệt thự.

Ninh Hề Nhi tròn mắt ngạc nhiên, "Đây là đâu?"

"Nhà của tôi." Kỷ Dạ Bạch hờ hững nói, tay gã nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo Ninh Hề Nhi vào trong.

"Nhà cậu à? Cậu mua hả?"

"Chứ sao?"

Ninh Hề Nhi nhìn quanh căn biệt thự lớn, cô không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, "Kỷ Dạ Bạch… nhà cậu giàu quá đi mất…"

"Nhà này tôi tự mua."

Ninh Hề Nhi im lặng.

Ôi trời ơi!

Tự mua á?

Dường như ý thức được ánh nhìn kinh ngạc của Ninh Hề Nhi, Kỷ Dạ Bạch mất kiên nhẫn bĩu môi, "Trong mắt cậu tôi vô dụng đến thế sao? Tôi có cổ phần của nhà họ Kỷ, năm nào cũng được chia hoa hồng. Tôi có tài chính riêng, đầu tư riêng, còn có…" Hắn hơi khựng lại, sau đó khẽ gõ đầu cô một cái, "Thôi đi, nói với cậu mấy chuyện này làm gì, cậu nghe cũng có hiểu đâu."

Vẻ mặt Ninh Hề Nhi đầy sùng bái, cũng là người như nhau nhưng sao khác biệt lại lớn đến thế?

Cô còn chưa thể tự dựa vào sức mình để kiếm một đồng nào… mà Kỷ Dạ Bạch đã giỏi như thế rồi!

Kỷ Dạ Bạch cất bước đi vào phòng của mình, lúc đi ra, trong tay đã cầm một bộ quần áo của hắn.

"Thay đi."

"Hả?" Ninh Hề Nhi cúi đầu nhìn về chính mình, "Tôi có mặc đồ mà!"

Cô đang mặc bộ đồ ở nhà của Cung Tu.

"Bảo cậu thay thì thay đi! Nếu không thì tôi cũng không ngại giúp cậu thay đâu!"

Giọng nói lạnh lùng khiến Ninh Hề Nhi giật mình khiếp sợ.

Con nhóc ngốc nghếch này, sao hắn có thể cho phép cô mặc đồ của người đàn ông khác được!

"Làm gì mà dữ thế…"

Cô lầm bẩm rồi đi thay đồ.

Vài phút sau, Ninh Hề Nhi đã bước ra, Kỷ Dạ Bạch lấy cho một một chiếc áo sơ mi màu đen hơi dài so với cô, cái áo rất rộng vạt áo dài đến đùi, không những tôn lên nước da trắng như tuyết của cô, mà còn khiến cô toát lên vẻ quyến rũ đến lạ kỳ.

Cổ họng hắn nhấp nhô, một cảm giác khát khô không biết từ đâu ập tới.

Ninh Hề Nhi đi tới trước mặt hắn, sau đó xòe hai bàn tay ra căng thẳng hỏi, "Không biết sao trong tay tôi bỗng có vết máu xuất hiện! Có phải là tôi bị thương không?"

Kỷ Dạ Bạch cau mày, "Để tôi xem xem."

Kỷ Dạ Bạch bước đến gần cô, Ninh Hề Nhi đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.