Tuy nói như thế nhưng cô vẫn đi lấy hộp thuốc bôi cho Kỷ Dạ Bạch.
Mái tóc đen mượt như dòng suối xõa trên vai, khuôn mặt cô vẫn còn hơi sưng lên do bị Diệp Kiều Kiều tát, nhưng đôi mắt lại sáng rực như sao trời, lấp lánh trong suốt như chứa đựng thứ ánh sáng kỳ lạ.
Dáng vẻ nghiêm túc bôi thuốc của cô vô cùng xinh đẹp.
Cô quỳ trên ghế sô pha, chiếc áo sơ mi đen tuyền kia không đủ để che hết cơ thể cô, đôi chân thon dài để lộ bên ngoài, thậm chí từ góc độ của hắn còn có thể loáng thoáng thấy được một góc quần lót màu hồng của cô.
Kỷ Dạ Bạch ho khan một tiếng, cảm thấy cổ họng khô cháy sắp bỏng tới nơi rồi.
Ninh Hề Nhi vẫn tưởng là làm đau hắn nên áy náy nói, "Cậu cố chịu một lúc nhé, sẽ xong rất nhanh thôi! Nhưng, hôm nay sao cậu yếu đuối hơn thường ngày nhỉ, đau đến mức như thế sao?"
Có ai đó bắt đầu xị mặt.
Không ngờ lại dám dùng từ yếu đuối để hình dung hắn ư?
Con nhóc ngốc nghếch, muốn chết sao?
Trong lòng hắn gào thét phẫn nộ, nhưng bên ngoài vẫn mặt dày gật đầu, "Đau lắm."
"Thế để tôi tìm thuốc giảm đau cho cậu, cậu uống một viên đi đã."
Ninh Hề Nhi cúi đầu tìm trong hộp thuốc, bàn tay lớn của Kỷ Dạ Bạch đột nhiên xoa nhẹ gáy cô, cô khó hiểu nghiêng đầu, "Sao thế?"
"Tôi tìm thấy rồi."
"Hả? Tìm thấy cái gì?"
"Thuốc giảm đau."
Ninh Hề Nhi mặt mù mờ.
Đôi môi mỏng đầy quyến rũ bỗng nhiên áp sát lại!
Môi hắn đặt lên môi cô!
Quấn quýt nồng nàn, dây dưa không ngớt…
Chỉ trong nháy mắt, Kỷ Dạ Bạch đã buông cô ra, "Thuốc giảm đau hiệu Ninh Hề, hiệu quả cũng khá được."
Ninh Hề Nhi xấu hổ mặt đỏ phừng lên.
Tên này quá quắt lắm rồi đấy!
"Kỷ Dạ Bạch, sao cậu lại mặt dày thế hả! Tôi… tôi đánh chết cậu!"
Cô cầm lấy gối đập lên mặt Kỷ Dạ Bạch, Kỷ Dạ Bạch khoanh tay nhìn cô với vẻ mặt như đã tính trước mọi chuyện, "Cậu lộ hàng kìa!"
Ninh Hề Nhi lập tức cứng đơ người.
Cúi đầu xuống, cô liền phát hiện…
"Á…"
Tiếng hét chói tai như muốn đâm thủng trần nhà.
"Cậu... cậu... cậu! Cậu nhìn thấy nãy giờ rồi đúng không hả! Tại sao không nhắc tôi!"
"Tại cậu cứ nói tôi mặt dày, thế thì tôi chỉ còn cách mặt dày cho cậu xem thôi." Kỷ Dạ Bạch nhún vai, nói như lẽ tất nhiên rồi đi về phòng.
Chỉ để lại Ninh Hề Nhi vẫn đang đần mặt ngơ ngác tại chỗ, lòng dạ rối bời trong bão táp.
Thế giới này sao có thể tồn tại loại người vô liêm sỉ như vậy!
Ngày hôm sau...
Ninh Hề Nhi bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng bắt máy, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói run rẩy của Thành Du Nhiên, "Hề Hề, có người dán lên bảng tin trường những bức ảnh cậu ngủ với tên lưu manh nào đó…"