Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 11: Cung tu, cứu tôi với



Ninh Hề Nhi sửng sốt vài giây, hàng mi run rẩy cụp xuống, dường như đang che giấu tâm trạng của mình.

Lúc ngẩng đầu lên, trên gương mặt cô lại hiện lên nụ cười xán lạn, rạng rỡ: "Cậu là gì của tôi, dựa vào đâu mà xen vào chuyện của tôi hả? Kỷ Dạ Bạch, cậu muốn hôn thì cứ hôn đi, cậu đẹp trai thế này, tôi cũng chẳng thiệt ~"

Kỷ Dạ Bạch chửi thề, con nhóc thối tha này!

Vốn dĩ hắn cho rằng Ninh Hề Nhi cố ý chuyển trường đến Mộc Anh vì Cung Tu, nhưng vừa rồi nghe cô Liễu nói, hắn mới biết thì ra không phải như vậy.

Ninh Hề Nhi nhất định đang giấu hắn chuyện gì đó!

"Kỷ Dạ Bạch, tôi đau bụng quá..." Ninh Hề Nhi đột nhiên ôm bụng kêu thảm thiết, vẻ mặt tràn đầy đau đớn.

Kỷ Dạ Bạch không thèm quan tâm: "Đừng có giở mánh khóe này ra trước mặt tôi."

Ninh Hề Nhi tội nghiệp chớp mắt: "Tôi mắc bệnh đau dạ dày mà, cậu quên rồi sao? Sáng nay cậu không gọi tôi dậy, tôi còn chưa ăn sáng đâu..."

Biết rõ là rất có thể cô đang lừa hắn, nhưng Kỷ Dạ Bạch vẫn thả tay ra.

Hắn mềm lòng rồi.

Lại mềm lòng rồi.

Đây mới là điều khiến Kỷ Dạ Bạch ghét nhất, cô luôn có thể dễ dàng khiến tâm trạng hắn thay đổi, phá tan lớp vỏ bọc bên ngoài, đâm trúng điểm yếu của hắn.

"Tiêu Hi Thần, đi mua đồ ăn sáng cho cô ấy." Kỷ Dạ Bạch quay sang sai thằng đệ của mình.

Tiêu Hi Thần há hốc miệng, lẽ nào... lẽ nào Kỷ Dạ Bạch thật sự nghiêm túc với cô nàng này?

"Còn không đi mau đi!" Kỷ Dạ Bạch mất kiên nhẫn giục.

"Vâng vâng... em đi ngay đây!" Tiêu Hi Thần mặt mày kinh hoảng chạy thẳng, để lại một đám học sinh ngơ ngác nhìn nhau. Bị ánh mắt của Kỷ Dạ Bạch liếc qua, bọn họ lập tức ngoan ngoãn ai về lớp nấy, thậm chí không dám thở mạnh.

Ninh Hề Nhi quẫn bách vô cùng, Kỷ Dạ Bạch vẫn lạnh mặt: "Ngây ra đó làm gì? Để tôi đưa cậu đến phòng y tế. Tôi nói cho cậu biết, đừng hòng mơ anh đây cõng cậu!"

"Ha ha, tôi lừa cậu thôi!" Ninh Hề Nhi lè lưỡi với Kỷ Dạ Bạch: "Ngốc chết đi được!"

Cô nhanh nhẹn chạy vào trong phòng học, ngồi luôn xuống hàng dưới cùng, cười híp mắt chào hỏi Cung Tu: "Này! Chào cậu!"

Cung Tu bỏ cuốn truyện tranh xuống, đôi mắt đào hoa lóe lên tia sáng lấp lánh, khóe miệng nhếch lên một độ cong đầy quyến rũ: "Ninh Hề Nhi."

Lớp học lập tức xôn xao cả lên.

Cô nàng học sinh mới này rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy?

Không chỉ được cậu Kỷ tuyên bố cô nàng là bạn gái trước mặt mọi người, mà ngay cả Cung Tu - một hot boy khác của trường cấp III Mộc Anh - cũng quen biết cô nàng!

Kỷ Dạ Bạch sầm mặt đi tới, xách cổ áo Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi cầu cứu Cung Tu: "Cung Tu, cứu tớ với... Này, Kỷ Dạ Bạch, cậu thả tôi ra! Ghét cậu chết đi được..."

Cung Tu lên tiếng, giọng nói vô cùng quyến rũ: "Cậu Kỷ này, phải tự quản lý cô gái của mình cho tốt đấy."

"Chuyện của anh đây không cần mày quan tâm!"

Một câu nói đã tràn ngập mùi thuốc súng.

"Ngồi bên cạnh tôi!" Kỷ Dạ Bạch hạ giọng ra lệnh: "Nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm những chuyện gì nữa đâu."

Giọng hắn vô cùng lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, Ninh Hề Nhi sợ đến mức run lên, sáng suốt lựa chọn vâng lời.

Hai người ngồi xuống xong xuôi, giáo viên chủ nhiệm mới dám bắt đầu giảng bài.

Ngay đến sách vở Ninh Hề Nhi còn chưa đi lấy, Kỷ Dạ Bạch ngồi bên cạnh như một tảng băng, lạnh lẽo đến đáng sợ, cô làm sao nghe giảng được, thế là bèn lén lút lấy điện thoại để lên mạng.

Vào trang web của trường thì thấy một bài viết được đẩy lên đầu...

"Hot đây hot đây! Có con hồ ly tinh mới chuyển đến trường mình!"

Sau khi nhấn vào xem, Ninh Hề Nhi không còn gì để nói.

Người trong ảnh chẳng phải ai khác, mà chính là cô!

Ninh Hề Nhi thở phì phò đá Kỷ Dạ Bạch một cái: "Cậu chỉnh tôi thành thế này, hài lòng rồi chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.