Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 110: Anh sẽ tin cô chứ (1)



Cô ngơ ngác chớp mắt, mấy giây sau mới phản ứng lại.

Cô tung chăn ra rồi ngồi bật dậy trên giường, "Cậu nói cái gì?"

Giọng Thành Du Nhiên như sắp khóc tới nơi, "Trên bảng tin trường dán đầy hình cậu ngủ với tên lưu manh nào đó! Bây giờ chỗ đó tập trung người nhiều lắm, Hề Hề, tối qua lúc cậu bị bắt cóc có phải đã bị chụp lén không?"

Ánh mắt cô khựng lại, Ninh Hề Nhi cắn môi.

Tối hôm qua, lúc đám người Anh Long bắt cô đi đã đánh ngất cô, chuyện xảy ra sau đó cô không biết gì hết…

Chẳng lẽ… chẳng lẽ…

Cô cúp máy rồi nhảy xuống giường, vừa mới mở cửa phòng đã đụng phải Kỷ Dạ Bạch.

Dĩ nhiên là hắn vừa mới ngủ dậy, tóc vẫn còn hơi rối, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, đôi môi mỏng mím chặt.

"Cậu định đi đâu?" Hắn híp mắt nhìn Ninh Hề Nhi.

Không biết tại sao nhưng vừa nhìn thấy hắn, cô lại bắt đầu luống cuống không biết nên làm gì.

Trong tiềm thức, cô hoàn toàn không muốn để Kỷ Dạ Bạch biết được chuyện vừa rồi.

"Tôi... tôi đi mua đồ ăn sáng."

Kỷ Dạ Bạch dường như thở phào một hơi, "Tôi đi mua cho, cậu ngủ thêm lát nữa đi, tôi đã giúp cậu xin nghỉ học rồi, cậu nghỉ ngơi thêm một ngày đi."

"Ơ, được…"

Kỷ Dạ Bạch thay đồ xong liền nhanh chóng rời khỏi nhà. Ninh Hề Nhi do dự một lúc rồi để lại một tờ giấy cho Kỷ Dạ Bạch, sau đó cô ra ngoài bắt một chiếc taxi, nói với tài xế, "Tới trường Trung học Phổ thông Mộc Anh!"

Trong trường, khu vực bảng tin đã đông kín người không lọt một khe hở.

"Ôi mẹ ơi, tin này hot muốn nổ tung trường luôn rồi! Ninh Hề Nhi không ngờ lại ngủ với người đàn ông như thế!"

"Tránh ra hết coi! Cậu Kỷ tới rồi!" Không biết ai hét lên một tiếng, đám đông huyên náo lập tức im bặt, vội vàng nhường ra một con đường cho Kỷ Dạ Bạch.

Kỷ Dạ Bạch hôm nay không mặc đồng phục, trên người hắn chỉ tùy tiện mặc một cái áo len màu xám và áo khoác rằn ri kiểu quân đội, nhưng trông hắn vẫn phong cách và ngầu đến ngất trời.

Khuôn mặt đẹp trai như một tác phẩm điêu khắc lúc này u ám đáng sợ khiến người ta rét run.

"Ai dán mấy hình này lên đây?" Hắn nhìn lướt một vòng, sau đó lạnh lùng mở miệng.

Bất cứ ai bị cái nhìn đáng sợ của hắn chạm tới đều không khỏi rùng mình.

Không ai dám lên tiếng.

Một bầu không khí im lặng bao phủ nơi đây, đám người không dám ngẩng đầu lên trước sức ép của Kỷ Dạ Bạch.

"Tránh ra nào, phiền nhường đường một chút…" Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Đám người trợn mắt trân trối nhìn về phía cô gái đó, ôi trời ơi, Ninh Hề Nhi cũng tới rồi!

Ninh Hề Nhi khó khăn lắm mới chen được tới trước bảng tin, vừa nhìn thấy Kỷ Dạ Bạch, cô lập tức cứng người như bị hóa đá.

Kỷ Dạ Bạch cũng cau mày nhìn cô.

Không khí giữa hai người trở nên vô cùng gượng gạo.

Ai cũng giấu giếm, không muốn đối phương biết chuyện, nhưng lại không ngờ gặp nhau ở đây.

Ninh Hề Nhi lo lắng xoắn xuýt ngón tay, sau đó quay đầu nhìn lên bảng tin.

Trong bức ảnh, cô đã ngất đi, áo ngoài của bộ đồng phục bị mở mấy cái nút áo, một người đàn ông ôm cô vào lòng, bên cạnh còn có mấy bóng người trông vô cùng bỉ ổi.

Khuôn mặt của tất cả đàn ông trong hình đều bị bôi mờ, chỉ có khuôn mặt cô là rõ ràng nhất.

Cô vẫn mặc đầy đủ, nhưng tấm hình nhìn kiểu gì cũng giống như là cô bị cưỡng bức.

Ninh Hề Nhi thở ra một hơi, sau đó xé tất cả hình dán trên bảng tin xuống, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể khó mà kiềm chế được run rẩy lảo đảo.

Cô giả vờ như không xảy ra chuyện gì, thản nhiên mở miệng nói, "Xem gì mà xem, về lớp đi học đi!"

Thấy cô mở miệng, lập tức có người to gan lên tiếng hỏi, "Tấm hình này là thật hay giả vậy?"

Cô còn chưa kịp trả lời, một giọng nói nhẹ nhàng yếu đuối vang lên, "Ninh Hề Nhi, không sao rồi, cậu phải kiên cường lên, tuy bọn tớ đều biết cậu bị… nhưng… nhưng tớ tin là cậu chắc chắn sẽ vượt qua được chuyện này!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.