Tổng Giám đốc công viên giải trí ngồi bên cạnh vị trí tài xế, nở một nụ cười rực rỡ đầy nịnh hót: "Cậu Kỷ, sắp xếp như vậy cậu có hài lòng không ạ?"
Có trời mới biết vị đại thiếu gia này trúng phải bả gì mà tự dưng chạy tới công viên giải trí nhà mình, lại còn đưa ra một mệnh lệnh vô cùng kỳ quái, bắt nhân viên tìm cớ tặng cho nữ sinh kia ba tấm vé vào cửa loại xịn nhất!
Chẳng lẽ thiếu gia nhà ông muốn noi theo Lôi Phong làm việc tốt không cần lưu danh sao?
"Cứ như vậy đi." Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng liếc ông một cái, nhíu mày: "Sao ông vẫn còn ở trên xe?"
"Tôi xuống liền đây!" Tổng Giám đốc nhớ ra cậu Kỷ này có bệnh ưa sạch sẽ, liền lập tức xuống xe không dám chậm trễ một phút đồng hồ nào.
Kỷ Dạ Bạch hếch cằm nhìn Ninh Hề Nhi ở phía xa đang nhảy tưng tưng vì phấn khích, miệng không nhịn được mà cong lên.
Hừ! Người khác dám khiến cô mất mặt! Hắn không lấy lại danh dự cho cô không được!
Hắn lấy ra chiếc mũ lưỡi trai màu đen rồi đội lên đầu, lạnh lùng đi theo.
...
"Hội trưởng, chúng ta cùng chơi tàu lượn đi! Đảm bảo là sẽ cực kỳ kích thích!" Tần Cẩn Du đề xuất, "Lại còn có thể thúc đẩy tình cảm giữa các thành viên của Hội học sinh nữa!"
Ngôn Dịch Thâm uể oải gật gật đầu, dẫn đoàn người đến chỗ tàu lượn.
Mọi người đều thống nhất mua vé VIP để được hưởng quyền ưu tiên khi chơi các trò chơi, tuy nhiên có thể do hôm nay là cuối tuần, lượng người tới chơi rất đông, trong đó có không ít người mua vé VIP, vậy nên bọn họ vẫn phải xếp hàng khoảng nửa tiếng nữa.
"Trời đất, sao lại lắm người vậy." Mọi người bắt đầu than phiền, bỗng có một người kinh ngạc kêu lên: "Ô, không phải Ninh Hề Nhi đây sao!"
"Đúng rồi, lại còn có cả Kiều Nam Thành và Thành Du Nhiên! Hơ, chẳng phải bọn họ không có tiền mua vé sao?"
Mọi người xôn xao bàn tán, Ninh Hề Nhi tủm tỉm cười rồi vẫy vẫy tay với bọn họ coi như đã chào hỏi lễ phép, sau đó nghênh ngang dẫn Kiều Kiều và Du Nhiên đi lên đầu hàng!
Lập tức có người thấy bất công gào lên: "Ê này này, ba cô cậu học sinh kia sao không biết điều vậy! Đây là hàng VIP, kể cả có vé VIP thì cũng phải xếp hàng! Mau đi xuống cuối xếp hàng đi!"
Tần Cẩn Du khoanh tay xỉa xói: "Đúng là chưa bao giờ ra xã hội..."
Những người khác trong Hội học sinh cũng hùa theo chế giễu: "Ba người bọn họ là học sinh nghèo, làm gì có tiền mua vé VIP! Lại còn muốn lên đầu hàng, mặt dày thật đấy!"
Ninh Hề Nhi bình thản nhìn liếc qua bọn họ, le lưỡi: "Xin lỗi nhé, chỉ sợ để mọi người phải thất vọng rồi."
Cô đưa vé cho nhân viên công tác, đối phương vừa nhìn thấy ký hiệu đặc thù trên tấm vé liền bất giác rùng mình.
Nghe bảo công viên giải trí hôm nay có ba vị VIP đến đây chơi, cấp trên đã ra mệnh lệnh tuyệt đối là phải phục vụ cho chu đáo đàng hoàng! Nếu không thì có thể cút luôn khỏi cần làm nữa!
"Quý khách xin chờ một chút! Tôi sẽ sắp xếp cho ba người luôn đây ạ!"
Nhân viên công tác khép nép nói, dùng tốc độ ánh sáng sắp xếp vị trí cho ba người!
"Bái bai... Tụi tôi chơi trước đây!"
Không lâu sau khi tàu lượn bắt đầu chuyển động, tiếng cười sảng khoái của Ninh Hề Nhi và Thành Du Nhiên đã từ xa truyền lại!
Việc này khiến rất nhiều người tức giận, mọi người hò hét: "Cái đ*u gì vậy! Kể cả cô ta có mua vé VIP thì cũng phải xếp hàng chứ!"
Nhân viên công tác nhìn quanh một vòng, dựng thẳng sống lưng: "Thật xin lỗi, ba vị khách vừa rồi mua loại vé kim cương cao cấp nhất của công viên giải trí chúng tôi! Có quyền được ưu tiên vô điều kiện ở tất cả các trò chơi! Mỗi tấm vé có giá mười ngàn tệ!
Lời vừa dứt, tất cả mọi người sợ đến ngây người.
Mười ngàn tệ một tấm vé?
Chẳng qua chỉ là đi chơi công viên giải trí thôi mà! Vé VIP 500 tệ đã mắc lắm rồi! Giờ lại có người bỏ tận mười ngàn tệ ra để mua một tấm vé? Đây là vừa thừa tiền vừa ngu sao!
Tất cả những người trong Hội học sinh đều đần thối ra, cảm giác như mặt mình bị cái gì đó tát bôm bốp, đau đớn vô cùng!