Ninh Hề Nhi sợ đến mức run bần bật, Kỷ Dạ Bạch lại độc mồm: "Không muốn ngồi cùng thì nhảy xuống đi!"
"Cậu..." Ninh Hề Nhi tức giận cắn răng, hận không thể đập cho Kỷ Dạ Bạch một phát!
Tên khốn nạn này!
"Vì sao cậu lại ở chỗ này? Theo tôi biết thì cậu đâu phải thành viên của Hội học sinh." Ninh Hề Nhi phồng má trợn mắt, giọng điệu như đang thẩm vấn Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch nghênh ngang nói: "Thích tới thì tới, thích đi thì đi, cả cái công viên giải trí này đều thuộc về nhà họ Kỷ chúng tôi, tôi đi thị sát cơ nghiệp của nhà mình không phải là việc quá bình thường hay sao?"
Trời? Cái công viên giải trí này là do nhà họ Kỷ mở sao? Ninh Hề Nhi chớp chớp đôi mắt, trong đầu toàn những dấu chấm hỏi.
Vậy ba tấm "vé may mắn" kia liệu có liên quan tới Kỷ Dạ Bạch không?
Phỉ phui cái mồm! Làm sao lại thế được cơ chứ! Tên ác ma chết tiệt này không bỏ đá xuống giếng hay đạp cô một phát đã là mừng lắm rồi, làm gì có chuyện giúp cô cơ chứ!
Cô bĩu môi lầm bầm: "Thị sát thì thị sát, kéo tôi lên đu quay khổng lồ ngồi làm gì, rõ ràng đây là việc chỉ tình nhân mới làm thôi, ai lại muốn ngồi cùng với tên khốn nạn này chứ..."
Đôi mắt đen lấp lánh tựa đá quý của Kỷ Dạ Bạch bỗng híp lại, khắp người hắn tỏa ra sự ngông cuồng bá đạo và hơi thở nguy hiểm...
"Con bé ngốc này! Cậu và Ngôn Dịch Thâm là tình nhân chắc? Gã mời cậu sao cậu không từ chối!"
"Hừ! Nếu bắt tôi chọn giữa cậu và hắn thì tôi thà chọn Ngôn Dịch Thâm còn hơn!" Ninh Hề Nhi không thèm suy nghĩ đã bật lại.
"Sh*t!" Kỷ Dạ Bạch chửi thầm một câu, kéo cà vạt xuống, những ngón tay với những đốt xương rõ ràng đưa lên cởi nút áo sơ mi, gầm gừ: "Chọn gã? Cái tên ti hí mắt lươn ấy có cao không? Có đẹp trai bằng tôi không? Có quyến rũ bằng tôi không?"
Ninh Hề Nhi rụt cổ lại, đôi môi anh đào trề ra, cái tên Kỷ Dạ Bạch này như quả pháo vậy! Đụng tí là nổ!
"Ít nhất thì hắn ta không trẻ con như cậu!"
Cô vừa dứt lời, rầm một tiếng, Kỷ Dạ Bạch ấn cô lên cửa sổ, hung ác nói: "Cậu muốn chết sao?"