Ninh Hề Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt, cô nhìn Kỷ Dạ Bạch ngay trước mắt mà không tin nổi vào mắt mình.
Tên khốn nạn đáng ghét này!
Không phải là hắn ghét cô lắm sao? Tại sao lại hôn cô?
Kỷ Dạ Bạch như nhận ra cô đang thất thần liền cắn lên môi cô một cái, khiến Ninh Hề Nhi phải rên rỉ, đôi mắt tròn xoe rơm rớm nước mắt vô cùng đáng thương.
Mùi vị của cô quá ngọt ngào khiến Kỷ Dạ Bạch gần như mất khống chế, kìm lòng không được mà càng hôn sâu hơn...
"Ưm ưm..." Ninh Hề Nhi quơ quơ tay, yếu ớt giãy giụa, nhưng lập tức bị Kỷ Dạ Bạch túm chặt trong tay, cô không thể nào thoát khỏi vòng tay như gọng kìm ấy.
Đến lúc Ninh Hề Nhi sắp hết hơi tới nơi thì Kỷ Dạ Bạch mới buông cô ra.
"Khốn nạn! Cậu làm cái gì vậy?" Phổi Ninh Hề Nhi sắp vỡ luôn rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng khiến ánh mắt của Kỷ Dạ Bạch lại càng thêm thâm trầm.
"Không cho phép cậu quyến rũ những tên đàn ông khác sau lưng tôi!" Kỷ Dạ Bạch ngang ngược hếch cằm.
Quyến rũ?
Sao hắn có thể dùng cái từ đó được cơ chứ! Cứ như thể cô là một đứa rẻ tiền lắm ấy!
Ninh Hề Nhi tức giận gào lên: "Cậu đang ghen đúng không? Hừ, tôi quyến rũ ai cũng không thèm quyến rũ cậu!"
Nghe thấy vậy, ánh mắt Kỷ Dạ Bạch lạnh dần đi, tựa như có sương tuyết bao phủ, hắn giữ chặt đầu Ninh Hề Nhi, mắt nhìn xuống cần cổ trắng nõn thon dài của cô...
Ninh Hề Nhi bị hắn soi mói đến sợ: "Cậu, cậu định làm gì? Đừng có giở trò xằng bậy... A..."
Đau quá!
Hắn dám cắn cô!
"Cậu là chó à? Đừng có cắn. Đau! Hu hu hu... Kỷ Dạ Bạch, tôi sai rồi cậu bỏ tôi ra đi..."
Hắn nửa cắn nửa mút lưu lại những dấu vết hồng hồng trên cổ cô, thậm chí ngậm cả xương quai xanh khéo léo tinh xảo của cô rồi cắn một miếng.
"Bị người nhìn thấy giờ!" Ninh Hề Nhi phát điên.
(T _ T) Rốt cuộc cô đã tạo cái nghiệp gì mà ông trời lại phái tên ác ma này đến trừng phạt cô?
Kỷ Dạ Bạch ngẩng đầu cười một tiếng, mạnh mẽ nắm lấy cằm cô: "Sợ bị người khác thấy sao?"
"Cậu làm như vậy sao tôi có người yêu được nữa!" Vành mắt Ninh Hề Nhi đỏ lừ, "Cậu thì không cưới tôi mà lại hôn... Hừ! Sao lại có thể đối xử với tôi như vậy! Đây rõ ràng là việc chỉ tình nhân mới làm với nhau thôi!"
Đôi môi mỏng của Kỷ Dạ Bạch chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh: "Cậu còn muốn có người yêu?"
"Vì sao lại không thể? Tôi có can thiệp vào việc cậu có người yêu không, sao cậu phải can thiệp việc của tôi?"
Ninh Hề Nhi bùng nổ, hồn nhiên không biết rằng mình đã đốt lên ngọn lửa giận của người nào đó.
Chết tiệt, có phải hắn đã quá dung túng con nhóc này rồi phải không? Con nhóc này còn dám tìm thằng đàn ông khác làm bạn trai nữa?
Bàn tay hắn chầm chậm vuốt ve đôi môi bị hắn hôn tới sưng lên đỏ hồng, mềm mại, khiến người khác càng muốn giày vò nó thêm lần nữa...
Tiếp đó là một cơn mưa hôn đầy cưỡng ép như cuồng phong ào tới, bao phủ lấy Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi giãy giụa rất lâu nhưng đều vô dụng, cô đành bất lực từ bỏ việc chống cự.
"Giờ mới ngoan này." Giọng nói khàn khàn trầm thấp như mê hoặc nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô.
Bỗng đu quay khổng lồ chao đảo mạnh!
Sau đó, sự rung lắc vẫn không ngừng lại mà càng lúc càng mạnh hơn, Ninh Hề Nhi mặt trắng bệch: "Cậu làm gì đấy? Chẳng lẽ cậu, cậu muốn đồng quy vu tận(*) cùng tôi sao?"
(*) Đồng quy vu tận: Cùng chết chung.
"Đồ ngốc!" Phản ứng đầu tiên của Kỷ Dạ Bạch là ôm cô vào trong lòng, hạ giọng mắng: "Đu quay khổng lồ này gặp sự cố rồi!"