Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 133: Cũng đâu phải là tôi rất ghét cậu



Editor: Nguyetmai

Ninh Hề Nhi bị chính cái ý nghĩ đó của mình dọa cho phát sợ, đôi mắt trong suốt mở to, nhìn chằm chằm Kỷ Dạ Bạch không hề chớp mắt.

Nhưng mà... nhưng mà...

Bọn họ là bạn bè mà, còn là bạn bè lớn lên bên nhau, cô sao có thể thích bạn của mình?

Vốn dĩ Kỷ Dạ Bạch cũng chỉ thuận miệng hỏi thế, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Ninh Hề Nhi, trái tim giống như bị cái gì đó đánh trúng, ngay lập tức trái tim của hắn trở nên mềm yếu và tràn ngập mong đợi.

Phản ứng này...

Ninh Hề Nhi thích hắn ư?

"Trả lời tôi." Con ngươi hắn đen đặc, sâu thẳm như xoáy nước, thu hút người khác đắm mình vào trong đó.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, khiến cho vành tai cô nóng lên, ngưa ngứa, nhịp tim không biết tại sao lại đập nhanh đến nỗi khó có thể khống chế.

Ninh Hề Nhi căng thẳng liếm môi: "Tôi, không có nghe thấy cái gì hết."

Rầm...

Kỷ Dạ Bạch ấn cô dựa vào vách tủ, cơ thể hai người dán sát nhau không có một khe hở nào.

"Cậu thích tôi à?"

"Không, không nghe thấy gì hết!" Ninh Hề Nhi vẫn cố gắng kháng cự lại một cách yếu ớt.

"Nói dối!" Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, "Cậu nghe thấy!"

Hu hu hu... Ninh Hề Nhi muốn khóc, trời ạ, cô phải trả lời cái vấn đề này như thế nào mới được đây?

Kỷ Dạ Bạch không kiên nhẫn, cúi người, làn môi mỏng cách đôi môi anh đào của cô không đến một xen-ti-mét.

"Không trả lời tôi, tôi liền hôn cậu, hôn đến khi cậu trả lời mới thôi!" Ngang ngược ngông nghênh tuyên bố, giống như một vị vua.

Ninh Hề nhi run lên, ánh mắt mơ hồ không rõ, vành tai lại đỏ lên: "Tôi... Tôi cũng không biết..."

Kỷ Dạ Bạch hiển nhiên không có vừa lòng với đáp án này, "Điều này là cái gì chứ? Ninh Hề, cậu nói rõ ràng cho anh đây nghe xem!"

"Thả ra... Tôi tìm chỗ khác trốn..." Ninh Hề Nhi thật sự là rất xấu hổ, nỗ lực thoát ra khỏi lồng ngực Kỷ Dạ Bạch.

"Muốn chạy à?" Trong mắt Kỷ Dạ Bạch thoáng hiện lên vẻ nguy hiểm, ngang ngược đặt một nụ hôn lên môi cô như thể đang trừng phạt, cũng như thể đang trút giận!

"Ưm..." Vài tiếng ưm nhỏ bé vang lên, rất nhanh đã biến thành tiếng thở dốc dây dưa triền miên...

"Cậu có thể kêu lớn tiếng hơn một chút, để xem Miêu Miêu có phát hiện ra cậu hay không..."

Ninh Hề Nhi xấu hổ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn, lỗ tai, cổ... tất cả đều phủ một màu hồng, Kỷ Dạ Bạch thấy vậy con ngươi đen thẫm lại trở nên sâu thêm.

"Dừng lại..." Cô đáng thương cầu xin tha thứ, "Rõ ràng, rõ ràng không phải là như thế này..."

Giọng nói nức nở yếu ớt, đã lấy lòng Kỷ Dạ Bạch.

Hắn ngoắc khóe môi: "Được, tôi không hôn, vậy cậu phải nói thật, cậu có thích tôi hay không?"

"Không thích..." Miệng cô vẫn kiên định, nhìn thấy sắc mặt Kỷ Dạ Bạch biến đổi, nhanh chóng sửa miệng: "Nhưng mà, tôi... cũng đâu phải là tôi rất ghét cậu..."

Cô vò vò vạt áo len của mình, cúi đầu, trông cứ như cô dâu mới về nhà chồng bị bắt nạt.

Kỷ Dạ Bạch chẳng biết tại sao lại cảm thấy sau khi Ninh Hề Nhi cởi bỏ lớp ngụy trang lại trở nên cực kỳ đáng yêu.

Dường như đang sợ hắn lại hôn cô tiếp, Ninh Hề Nhi còn len lén liếc Kỷ Dạ Bạch một cái, ngây ngốc, đáng yêu, lại xen lẫn chút gian xảo.

Kỷ Dạ Bạch xoa xoa đầu của cô: "Thế này mới ngoan."

Ninh Hề Nhi giống như được cổ vũ, ngẩng đầu, tràn ngập mong đợi hỏi: "Vậy tôi có thể không làm bài tập cho cậu nữa được không?"

"Không được."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hề Nhi lập tức ỉu xìu xuống, than thở: "Đồ xấu xa, cậu một ngày không ức hiếp tôi thì sẽ mang thai à!"

"Anh đây không có khả năng mang thai đâu." Kỷ Dạ Bạch nhún vai, buông tay ra, "Anh đây sẽ không ức hiếp người phụ nữ của mình, nếu cậu quyết định làm người phụ nữ của tôi, tôi có thể suy xét chuyện không ức hiếp cậu nữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.