Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 136: Đại bạch là trai bao (3)



Editor: Nguyetmai

Chàng trai mập mạp sụt sịt, yếu đuối rụt cổ lại, không dám đối diện với Kỷ Dạ Bạch.

Kỷ Dạ Bạch cũng không định buông tha cho cậu ta, hắn ta hừ lạnh: "Cậu là học sinh của lớp nào?"

"Lớp F..."

"Người đã xấu thì nên chăm học vào! Cậu nhìn cậu xem, trông cậu xấu như thế này, thành tích học tập còn kém, còn đòi kiếm bạn gái? Sao cậu lại có có chí tiến thủ như thế chứ hả?"

Chàng trai mập mạp bị hắn ta nói cho cứng họng, ánh mắt tội nghiệp nhìn Ninh Hề Nhi, "Nhưng mà, tôi thật sự thích bạn Ninh. Bạn Ninh, bông hoa này tặng cho cậu."

Nói xong, cậu ta thảy bông hoa lên bàn của Ninh Hề Nhi, không dám quay đầu lắc lắc cơ thể mập mạp bỏ chạy.

"Này này! Bạn gì ơi, hoa của cậu nè!" Ninh Hề Nhi gọi cậu ta, chàng trai mập mạp ngay cả đầu cũng không quay lại chạy đi, cô chỉ có thể dở khóc dở cười cầm bông hoa.

"Ném bông hoa đó đi!" Kỷ Dạ Bạch nói với giọng mệnh lệnh đầy bá đạo.

"Vứt đi làm gì, quá lãng phí." Ninh Hề Nhi bĩu môi, "Chốc nữa đến giờ ra chơi, tôi đi trả lại cho cậu ta là được rồi."

Trả lại? Vậy chẳng phải là cô vẫn định đi gặp cái tên mập mạp kia?

Chết tiệt!

Kỷ Dạ Bạch giơ tay cướp lấy bông hoa hồng trong tay cô, tiện tay quăng đi, bông hoa hồng bay một đường vòng cung đẹp mắt, hoàn mỹ rơi vào thùng rác!

"Kỷ Dạ Bạch! Cậu làm cái gì vậy hả?"

"Cậu không vứt, anh đây giúp cậu vứt! Khỏi cần cảm ơn!"

"..."

Ninh Hề Nhi bị cái tình tính ngang ngược độc tài của cậu ấm con nhà giàu phát bực, ôm cánh tay tức giận thờ phì phò ngồi lỳ ở chỗ ngồi, không để ý tới Kỷ Dạ Bạch.

Kỷ Dạ Bạch đạp chân bàn một phát, xoay người đi ra khỏi lớp học.

Mọi người trong lớp học đều câm như hến, nhìn thấy Kỷ Dạ Bạch đi khỏi lớp mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận...

"Cái tên mập mạp vừa nãy chính là con nhà giàu xổi nổi tiếng đó! Nhà cậu ta có tận mấy cái mỏ quặng than đá!"

"Nhà họ Dương cực kỳ có tiền! Nghe nói là thành tích của cậu ta vô cùng kém, nhà họ Dương quyên góp cho trường học một cái phòng thí nghiệm cậu ta mới được nhà trường nhận vào học!"

"..."

Ninh Hề Nhi thở dài, quay đầu nhìn bông hoa nằm trong thùng rác, trong mắt hiện lên một chút cô đơn.

Đây là lần đầu tiên cô được nhận hoa, liền cứ như thế bị vứt đi, Kỷ Dạ Bạch cái tên khốn khiếp kia, thật sự là cực kỳ đáng ghét!

Trừ điểm trừ điểm...

Mặt bàn bị người khác gõ mấy cái, Ninh Hề Nhi quay lại xem liền thấy Cung Tu đứng bên cạnh bàn cô, nụ cười quyến rũ thường trực vẫn hiện trên môi gã, nhưng hôm nay vẻ mặt gã lại lạnh như băng.

"Sau khi tan học, gặp anh nói chuyện. Hẹn em ở quán cà phê Trăng Rằm gần trường học." Gã kiềm nén sự run rẩy trong giọng nói của mình, ánh mắt tràn ngập đau đớn.

Ninh Hề Nhi nheo mắt, cảm giác sẽ có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.

Không đợi cô trả lời, Cung Tu đã sải đôi chân dài bước về chỗ ngồi của chính mình.

...

Sau khi tan học...

Ninh Hề Nhi rối rắm cả nửa ngày, cuối cùng vẫn đi đến quán cà phê Trăng Rằm.

Cô chọn một vị trí gần cửa sổ, vừa mới ngồi xuống, một người phụ nữ mặc áo lông chồn đen, đeo cặp kính râm to bản xông đến, vênh mặt hất cằm nói chuyện với cô: "Cô chính là con bé hồ ly tinh quyến rũ con trai cưng của nhà tôi đúng không?"

Ninh Hề Nhi nhíu mày: "Cô là ai vậy?"

Người phụ nữ tháo cặp kính râm xuống, mười ngón tay thì có tám ngón đeo nhẫn bằng vàng, trên cổ còn đeo một chuỗi dây chuyền vàng.

"Tôi là mẹ của Dương Hoa Vũ."

Nói xong, bà ta mở túi xách ra, quăng một đống tiền lên trên bàn: "Một trăm nghìn Tệ, mau tránh xa khỏi con trai tôi!"

Ninh Hề Nhi:...

Tình huống quỷ quái gì đây trời?

Lúc này, trong góc bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc, đầy bá đạo và ngông cuồng: "Này bà, chỉ có một trăm nghìn Tệ, có phải là hơi ít quá rồi, đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.