"Thằng... thằng nhóc nhà cậu!" Bà Dương run rẩy chỉ vào Kỷ Dạ Bạch, "Không ngờ được là cậu sẽ có ý đồ với con trai của tôi!"
Bà ta méo miệng, lườm Kỷ Dạ Bạch như muốn rách mắt, nghĩ thầm cái tên trai bao này cũng đẹp trai ghê, nếu bà mà trẻ lại hai mươi tuổi, gặp được cái thằng nhóc này chắc cũng chết mê chết mệt nó mất! Huống chi là đứa con trai cưng ngây thơ hiền lành vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào kia của bà, bị một thằng con trai giống "hồ ly tinh" như thế quyến rũ vậy chẳng phải sẽ càng bị xoay như chong chóng sao!
Nếu như con trai bị bẻ cong rồi, vậy thì làm sao lấy vợ, làm sao sinh được con, làm sao nối dõi tông đường cho nhà họ Dương đây!
"Năm trăm nghìn Tệ, không thể nhiều hơn nữa!" Bà ta nghiến răng, nói.
Kỷ Dạ Bạch khinh thường xì một tiếng: "Mới có năm trăm nghìn Tệ, bà đang đuổi ăn mày đấy à!"
Bà Dương suy nghĩ một lát, ngẫm nghĩ rồi cũng lấy quỹ đen của mình đưa ra, giọng nói đau đớn giống như bị cắt một miếng thịt từ trên người xuống: "Một triệu Nhân dân Tệ!"
"Chà chà, một triệu Tệ hả? Để tôi suy nghĩ một chút." Kỷ Dạ Bạch kéo Ninh Hề Nhi ngồi xuống, vô tội hỏi: "Hề Hề yêu dấu, em có hài lòng với cái giá này không?"
Ninh Hề Nhi đã bị thủ đoạn của hắn chinh phục, âm thầm giơ ngón tay cái lên với hắn, ở ngoài mặt thì vô cùng phối hợp diễn kịch với hắn: "Đại Bạch yêu dấu, chúng ta không nên bị bà ta lừa! Bà ta nghĩ hai người chúng ta là đồ ngốc chắc, chỉ cần đeo bám được con rùa vàng Dương mập mạp kia, nịnh hót cậu ta, còn lo không có một triệu Tệ hay sao?"
"Ừ nhỉ, vẫn là Hề Hề yêu dấu nhà anh thông minh!" Khuôn mặt Kỷ Dạ Bạch làm như bỗng nhiên ngộ ra: "Bà cũng nghe rồi đó, chúng tôi sẽ không vì một chút lợi lộc bé tí một triệu Tệ ấy, mà bỏ qua cái máy rút tiền là tên Dương mập kia đâu!"
Mắt Bà Dương trợn trắng, run rẩy lấy điện thoại di động ra: "Tao, tao muốn báo cảnh sát! Hai đứa tụi bây làm thế này là đang cướp đoạt tài sản! Gian trá! Hừ! Nhà chúng tao có người làm trong Cục Cảnh sát, nhất định sẽ bắt hai đứa xấu xa có suy nghĩ méo mó tụi bây vô tù ngồi!"
Kỷ Dạ Bạch giả vờ hoang mang: "Trời ơi, đừng mà, xin bà hãy bỏ qua cho chúng tôi đi!"
Ninh Hề Nhi lại càng khoa trương hơn nói: "Lạy Chúa, làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Bà Dương thấy thế, vô cùng kiêu ngạo ấn điện thoại, "Ông Lưu à, ông mau phái người người đến quán cà phê Trăng Rằm bắt hai tên tội phạm lừa đảo này đi!"
Vừa bỏ điện thoại di động xuống, một thân hình mập mạp vọt vào trong quán như một cơn lốc, cậu ta mệt tới mức thở hồng hộc: "Mẹ, mẹ tới trường con để làm gì thế!"
"Ôi, cục cưng, mẹ tới giúp con đuổi đứa con gái hư hỏng này đi!" Bà Dương đau lòng lau mồ hôi cho con trai, nhân tiện liếc xéo Kỷ Dạ Bạch: "Còn có mấy thằng con trai xấu xa nữa!"
"Hu hu hu... Mẹ, chuyện này không phải như mẹ nghĩ đâu…" Dương mập xấu hổ muốn giải thích, nhưng lời nói bị nghẹn ở cổ, khiến cậu ta mãi mà vẫn không nói được câu nào, đến cả mặt cũng sưng lên đỏ đỏ tím tím!
Lúc này bà Dương sợ đến mức mất hồn mất vía, bà dìu con trai, gào khóc: "Trời đất ơi con trai của mẹ! Con bị làm sao vậy? Đừng có dọa mẹ sợ mà..."
Kỷ Dạ Bạch vỗ tay cái bốp, bảo nhân viên phục vụ đến mang hai ly trà lên.
Hắn cùng Ninh Hề Nhi thong thả nếm trà, càng khiến hai mẹ con bà Dương và Dương mập giống như hai tên hề.
Mấy phút đồng hồ sau...
Ông Lưu dẫn theo mấy tên cảnh sát vội vàng chạy tới hiện trường, giọng ồm ồm quát: "Tất cả mọi người chú ý, đừng để mấy tên tội phạm lừa đảo chạy mất!"
Bà Dương giống như thấy được vị cứu tinh: "Ở chỗ này! Mấy đứa lừa đảo ở chỗ này!"
"Lên!"
Một đám cảnh sát ngay lập tức lao lên bao vây lấy cái bàn.
Kỷ Dạ Bạch bưng ly trà lên, nhấp một ngụm trà, dáng vẻ thản nhiên như thể trời có sập xuống cũng chẳng sao.
Hắn còn chưa mở miệng nói chuyện, ông Lưu đã nhận ra hắn, lắp ba lắp bắp hỏi: "Cậu Kỷ? Tại sao cậu lại ở chỗ này?"