Kỷ Dạ Bạch nhướng mắt lên, liếc nhìn ông ta, chẳng thèm nói gì.
Ngược lại, bà Dương hùng hổ cướp lời, mách tội trước: "Ông Lưu, chính là cậu ta! Cậu Kỷ cái gì chứ, cậu ta rõ ràng là một tên tội phạm lừa đảo!"
Trên mặt ông Lưu lập tức hiện ra vẻ: "Bà đang đùa tôi đấy à?"
Cậu hai nhà họ Kỷ mà là tội phạm lửa đảo? Đây quả thực là câu chuyện cười buồn cười nhất trong năm!
"Trong chuyện này chắc chắn có cái gì đó hiểu lầm..." Ông Lưu xoa xoa hai tay vào nhau, cười mỉa.
Bà Dương cực kì tức giận: "Không có hiểu lầm! Cậu ta dọa dẫm tôi, đòi một triệu Tệ! Còn định quyến rũ con trai cưng nhà tôi nữa!"
Ông Lưu: "..."
Trời ạ! Đây không còn là chuyện cười nữa, mà thành câu chuyện khủng bố luôn rồi!
Cậu hai nhà họ Kỷ đi quyến rũ thằng nhóc mập mạp này á? Cái cảnh đó thực sự là… ông nghĩ cũng không dám nghĩ luôn ấy!
Ninh Hề Nhi cực khổ nín cười, nghe đến đó, thật sự không nhịn được nữa, "Phụt" một tiếng bật cười.
Bà Dương trừng cô: "Cô cười cái gì mà cười! Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?"
Dương mập mạp rốt cuộc bình tĩnh lại, hít sâu mấy hơi, vẻ mặt cầu xin: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa..."
Bằng không thì cậu ta có chết chỉ sợ cũng không biết mình chết như thế nào!
"Con trai, đừng sợ. Có mẹ ở đây, thằng trai bao với con hồ ly tinh này chắc chắn sẽ bị tống vào tù!" Bà Dương bình tĩnh nói.
Ông Lưu vô cùng đau đầu, không thể đắc tội với bên nào được, chỉ có thể tươi cười hòa giải mấy câu, sau đó chạy tới một bên, lén lút gọi điện thoại cho ông Dương, không có nhắc tới Kỷ Dạ Bạch mà chỉ kêu ông ta mau mau đến đây một chuyến.
Vừa hay ông Dương đang bàn chuyện làm ăn ở gần đó, xác nhận một hạng mục sang năm sẽ hợp tác triển khai với công ty con của tập đoàn Kỷ thị, ông ta cảm thấy vui sướng phấn khởi vô cùng, vừa tiếp cuộc gọi này nhất thời tức tới mức sùi bọt mép!
Không ngờ lại có người dám ức hiếp vợ với con trai của ông?
Ông Dương xuất thân từ giới xã hội đen, lập tức gọi một lũ đàn em ngồi đầy hai xe, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng chạy tới quán cà phê Trăng Rằm!
Bước vào quán cà phê, ông ta liền hét ầm lên: "Vợ! Con trai! Hai người đừng sợ, tôi tới đây! Để tôi xem, là ai dám đụng đến người của ông đây! Có tin hay không ông..."
Một câu còn chưa nói hết, ông ta liền nhìn thấy Kỷ Dạ Bạch ở đằng sau, vẻ mặt lập tức trở nên ngạc nhiên mừng rỡ, bản mặt tươi cười nhăn nheo y hệt bông hoa cúc, chạy đến chào hỏi: "Cậu Kỷ! Chào cậu, chào cậu, tôi là Bạch Dương của công ty Tiểu Dương, ái chà thật sự là khéo quá mà, tôi có thể mời cậu ăn bữa cơm chiều được không?"
Cậu hai nhà họ Kỷ là người lạnh lùng kiêu ngạo, người bình thường căn bản không bấu víu được tý quan hệ nào, không dễ gì mới gặp được cậu hai nhà họ Kỷ, sao ông có thể không nịnh bợ cho được?
Bà Dương khó hiểu, ông chồng nhà mình tại sao lại cung kính với thằng nhóc này như vậy?
Vẫn luôn im lặng nãy giờ, Kỷ Dạ Bạch nhếch khóe miệng nở nụ cười trêu chọc tràn đầy thích thú: "Ngài Dương, con của ngài, quyến rũ vị hôn thê của tôi, vợ của ngài thì sỉ nhục vu cho tôi làm trai bao. Hi vọng ngài Dương đây có thể cho tôi một câu trả lời thích đáng."
Ông Dương vừa nghe thấy lời này, đầu gối mềm nhũn, bộp một tiếng, thế mà lại ngã quỵ xuống đất!
"Ông xã, ông làm sao thế?" Bà Dương chạy nhanh đến đỡ ông, bị ông Dương hất tay ra, xé giọng mắng: "Đồ đàn bà phá hoại! Làm cái gì cũng không ra hồn! Vị này là người mà bà có thể chọc vào sao? Ôi tim của tôi..."
"Cậu ta, cậu ta không phải là một thằng trai bao sao?" Bà Dương biến sắc, rốt cuộc cũng đã nhận ra chỉ sợ chính bà ta đã hiểu lầm chuyện gì rồi!
Bốp...
Ông Dương giáng cho bà ta một cái tát điếng người: "Trai bao cái gì hả! Bà hỏi con trai chúng ta mà xem, rốt cuộc cậu ấy là ai!"
Bà Dương ngây ngẩn cả người!
Dương mập khóc hức hức co cụm thành một cục: "Mẹ, cậu ta là người thừa kế của tập đoàn Kỷ thị, cậu hai nhà họ Kỷ - Kỷ Dạ Bạch!"