Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 143: Sinh nhật của kiều kiều (1)



Editor: Nguyetmai

Tay chân luống cuống vùng ra khỏi lồng ngực Kỷ Dạ Bạch, Ninh Hề Nhi tức giận trợn mắt lườm hắn: "Dâng cái gì mà dâng! Tuy con gái theo đuổi cậu có thể xếp hàng dài mấy con phố, nhưng tôi là cái loại con gái nông cạn đó sao?"

Kỷ Dạ Bạch xoa cằm, hỏi lại: "Cậu không phải sao? Vậy cậu thích Cung Tu vì cái quái gì? Nếu Cung Tu là một thằng con trai cao một mét sáu, mặt rỗ, hói đầu, cậu còn có thể thích cậu ta sao?"

Đùng đùng...

Ninh Hề Nhi tưởng tượng Cung Tu trong cái dáng vẻ kia, da gà da vịt cả người đều sởn hết cả lên.

"Cậu câm miệng!" Hu hu hu Kỷ Dạ Bạch thật là độc mồm độc miệng! Nháy mắt có thể khiến mơ mộng thiếu nữ của một cô gái tan thành mây khói!

"Ánh mắt kém còn không cho người khác nói..." Kỷ Dạ Bạch chế giễu một câu, giả bộ như là vô tình vênh mặt hất cằm: "Cho nên ấy, thích ai thì cũng nên thích một người có tâm tư kín đáo, có tố chất, có chỉ số thông minh, có nhan sắc..."

"Cậu nói có đạo lý ghê!"

"Đúng chứ." Kỷ Dạ Bạch nhếch môi, đang định lừa dối tiếp, đã thấy Ninh Hề Nhi vui vẻ phấn chấn nói: "Tôi cảm thấy anh Dạ Mặc có vẻ phù hợp với tiêu chuẩn cậu nói đó, trở lại tôi phải trao đổi với dì một chút, để xem có thể đổi được đối tượng hôn ước của tôi thành anh ấy không, (*^__^*) hì hì..."

Kỷ Dạ Bạch: "..."

Gân xanh trên trán hắn giật giật, hắn nắm lấy cổ tay Ninh Hề Nhi, "Cậu bớt mơ mộng hoang tưởng đi! Anh của tôi còn lâu mới thích đứa con gái ngu ngốc như cậu đâu!"

"Cậu mới ngốc ấy!" Ninh Hề Nhi tức giận đến giơ chân, "Đến Tết, tôi phải mách tội của cậu với anh Dạ Mặc!"

Kỷ Dạ Mặc là anh của Kỷ Dạ Bạch, sự nghiệp thành công, điển trai tài giỏi lạnh lùng, thủ đoạn cứng rắn tàn nhẫn, anh ta là người khiến vô số người khác phải kiêng dè.

Hai người cãi nhau cả đoạn đường về khu biệt thự, Ninh Hề Nhi muốn quay về nhà mình, Kỷ Dạ Bạch lại kéo cô đi về phía nhà họ Kỷ.

"Nè nè, tôi muốn quay về nhà mình!" Ninh Hề Nhi bắt đầu giở thói bướng bỉnh.

"Có tin cậu quậy nữa tôi sẽ khiêng cậu lên không?" Đầu tiên Kỷ Dạ Bạch là uy hiếp rồi sau đó lại giở trò dụ dỗ, "Tối nay mẹ tôi tự mình xuống bếp, định nấu món cá sốt chua ngọt..."

Ực...

Ninh Hề Nhi nuốt nước miếng.

Tay nghề nấu ăn của bà Kỷ vô cùng giỏi, cô lại cực kỳ thích ăn cá...

"Còn nữa, Miêu Miêu gần đây thường xuyên bắt tôi búi tóc cao cho nó, một thằng con trai như tôi sao biết làm mấy cái chuyện này." Kỷ Dạ Bạch thở dài, khiến cho Ninh Hề Nhi cảm thấy, nhà họ Kỷ thực sự cần cô.

Quả nhiên là Ninh Hề Nhi đã dao động, ánh mắt cô lóe sáng: "Miêu Miêu trưởng thành đó mà, thích chưng diện là bản tính của con gái..."

"Vậy cậu đến giúp con bé cột đi."

"Được, được rồi..."

...

Bà Kỷ nhìn thấy Ninh Hề Nhi chịu qua đây nên cực kỳ vui vẻ: "Hề Nhi, chờ một chút nhé, đồ ăn nấu sắp xong rồi."

"Vâng..." Ninh Hề Nhi ngại ngùng nhìn mũi chân, chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng bước nhanh lên lầu.

Cô lấy một cái hộp được bọc rất đẹp từ trong tủ đầu giường ra, mở nắp, bên trong là một cái khăn quàng cổ.

Cái khăn này mua lúc đi dạo phố với Kỷ Dạ Bạch hôm trước, cô mua để làm quà sinh nhật tặng cho Kiều Kiều.

Ngày mai chính là sinh nhật Kiều Kiều... cô suýt chút nữa là quên mất rồi!

Ngoài cửa, Kỷ Dạ Bạch đang chuẩn bị về phòng của mình, trong lúc lơ đãng nhìn thấy cái khăn quàng cổ trên tay cô, phút chốc ánh mắt hắn liền trở nên dịu dàng.

Sắp đến lễ Giáng sinh, cái này, nhất định là quà chuẩn bị cho hắn đi.

Lúc con nhóc kia tặng khăn quàng cổ cho hắn, hắn nên nhận hay không nhận đây...

Haiz... thôi, đành cố mà nhận đi vậy... hừ hừ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.