Miêu Miêu khua cái thìa, chọn chọn nhặt rau xanh trong chén ra, Kỷ Dạ Bạch nhìn thấy, nhíu mày: "Không được kén ăn, ăn cả rau vào."
"Miêu Miêu không thích ăn rau." Nhóc con rất có chủ kiến, "Miêu Miêu không muốn ăn."
Kỷ Dạ Bạch nheo mắt lại, không muốn để con bé có thói quen xấu, thế nên liền dạy dỗ nó mấy câu.
Đôi mắt to tròn ầng ậng nước mắt, Miêu Miêu quăng thìa nhào vào trong lòng Ninh Hề Nhi: "Chị, anh mắng em..."
Ninh Hề Nhi xoa xoa đầu con bé: "Ngoan, không khóc, không khóc, hay là thế này Miêu Miêu nhé, chúng ta thi xem ai ăn hết rau trong bát trước, thì người đó được thưởng một cây kẹo mút nhé!"
Vừa nghe thấy hai chữ kẹo mút, Miêu Miêu lập tức nín khóc, ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, cắm đầu cắm cổ ăn cơm cho xong.
Ninh Hề Nhi đắc ý nhìn Kỷ Dạ Bạch: "Con gái là phải dỗ dành..."
Kỷ Dạ Bạch liếc xéo cô, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Bà Kỷ trêu ghẹo nói: "Ái chà, Hề Nhi này, con mau gả vào nhà của dì đi, Miêu Miêu, con có muốn chị Hề Nhi làm chị dâu của mình hay không?"
"Có ạ!" Miêu Miêu gật đầu thật mạnh.
Kỷ Dạ Bạch kiêu căng nói: "Con không thích dạng con gái ngu ngốc."
Ninh Hề Nhi: "..." Nói thế là hắn đang ám chỉ cô ngu ngốc sao?
Cô phản kích, "Dì ơi, anh Dạ Mặc chẳng phải còn độc thân hay sao, có thể đổi đối tượng trong hôn ước của con thành anh Dạ Mặc được không?"
"Hả hả? Hề Nhi, người con thích là Dạ Mặc à?" Bà Kỷ kinh ngạc há to miệng.
Kỷ Dạ Bạch đen mặt.
Ông Kỷ hăng hái nói: "Bác không có ý kiến gì. Chỉ cần Hề Nhi làm con dâu nhà họ Kỷ là được."
Bà Kỷ chống cằm suy nghĩ một lúc, cũng cười: "Để Tết nó về, dì hỏi Dạ Mặc thử xem, nếu nó đồng ý thì đổi hôn ước của Hề Nhi với Dạ Bạch thành Dạ Mặc cũng được."
Kỷ Dạ Bạch đặt đũa xuống, sắc mặt đen như đít nồi, nghiêng đầu nhìn Ninh Hề Nhi, con nhóc này còn cười rõ ngu ngốc nữa, cứ như thể là kiếm được món lời lớn vậy.
Chết tiệt! Mấy cái chuyện hôn ước như này, sao có thể nói đổi liền đổi?
Hắn đi thẳng lên lầu, đôi chân cố ý bước chậm lại, nhưng sau một lúc lâu quay đầu nhìn lại, Ninh Hề Nhi vẫn thản nhiên ăn uống, căn bản không có ý định đuổi theo hắn.
Con nhóc thối tha!
Trên bàn cơm, bà kỷ cười trộm, chọc chọc thắt lưng ông Kỷ: "Anh có nhìn thấy cái vẻ mặt kinh ngạc đó của con trai chúng ta không, ha ha..."
Ông Kỷ mỉm cười vuốt tóc vợ yêu.
Chỉ mong, sau khi trải qua chuyện này Kỷ Dạ Bạch có thể biết chủ động hơn một chút.
Ninh Hề Nhi hồn nhiên không cảm thấy gì, còn vui vẻ đến mức ăn nhiều hơn bình thường một chén cơm.
...
Hôm sau...
Trường học...
Vừa đến lớp học, Ninh Hề Nhi liền kéo khóa mở cặp sách ra, Kỷ Dạ Bạch ở bên cạnh ho khan một tiếng, bàn tay đút trong túi áo khoác đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận quà...
Bỗng, cửa sổ bị người ta gõ vang...
Ninh Hề Nhi mở cửa sổ ra, Kiều Nam Thành liền đứng ở bên ngoài, tới gần đưa mấy cuốn quyển truyện tranh, mím môi nói: "Cậu, cậu cần, sách, tôi, tôi đã thuê được..."
"Cám ơn!" Ninh Hề Nhi vui vẻ nhận, sau đó lấy cái hộp quà kia ra.
Kỷ Dạ Bạch cảm thấy có gì đó không đúng...
"Kiều Kiều, sinh nhật vui vẻ!"
Hắn quay đầu lại một cách cứng ngắc, chỉ thấy Ninh Hề Nhi nở nụ cười xán lạn tặng quà cho Kiều Nam Thành.
Khuôn mặt điển trai màu mật ong của Kiều Nam Thành hơi hơi đỏ lên, ngây ngốc nhận lấy: "Cảm ơn..."