Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 145: Sinh nhật của kiều kiều (3)



Editor: Nguyetmai

Điều càng làm hắn tức giận là chính là Kiều Nam Thành lại còn ngại ngùng hỏi: "Tôi... Tôi có thể, mở ra được không?"

"Đương nhiên được rồi!"

Kiều Nam Thành nhanh nhẹn mở hộp ra, đập vào mắt cậu ta là một cái khăn quàng cổ màu xanh xám.

Cậu ta nhếch môi, nụ cười trông có vẻ ngây ngô đần đần, nhưng có thể cảm nhận được, sự vui vẻ xuất từ tận đáy lòng của cậu ta.

Bàn tay vốn thả lỏng của Kỷ Dạ bạch bỗng nắm chặt thành nắm đấm, lạnh lẽo lườm Kiều Nam Thành.

Cái tên ngốc này lại còn cười nữa! Cười cái gì mà cười! Có cái gì mắc cười mà cười! Chẳng phải chỉ là một cái khăn quàng cổ thôi sao?

Đồ thiển cận! Hừ!

Tức tối đạp chân bàn, Kỷ Dạ Bạch nới lỏng cà vạt, biểu cảm khó chịu đến cực điểm.

Kiều Nam Thành nhanh chóng quay về lớp học của mình, Ninh Hề Nhi khẽ hát, nhét truyện tranh vào dưới ngăn bàn, nói với Kỷ Dạ Bạch: "Sau khi tan học không cần chờ tôi."

"Cậu tính làm gì?" Kỷ Dạ Bạch nghiêm mặt hỏi.

"Tổ chức sinh nhật cho Kiều Kiều chứ làm gì! Tụi tôi định đi ăn, hát karaoke, còn tính đi xem lễ hội pháo hoa!"

Kỷ Dạ Bạch càng nghe mặt mũi càng khó coi, "Này, cậu quên chuyện lần trước ở công viên vui chơi rồi sao? Nếu người bị đối phương theo dõi là tôi thì còn tạm được, nếu như là cậu, ai đến bảo đảm an toàn cho cậu? Buổi tối đi ra ngoài chơi, không an toàn!"

"Có Kiều Kiều thì sợ cái gì, cậu cũng không phải không biết bản lĩnh của cậu ấy." Ninh Hề Nhi tỏ vẻ không có vấn đề gì.

Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng nói: "Thế tùy cậu!"

A a a! Con nhóc thối tha, hắn tức chết mất thôi!

...

"Mọi người nhớ chuẩn bị kỹ cho kỳ thi tháng này, về các môn khoa học tự nhiên có thắc mắc gì cũng có thể tới hỏi tôi. Mọi người chú ý ăn uống, ngủ nghỉ. Được rồi... Về đi." Trên bục giảng, Thời Niệm Sơ hiền hậu dặn dò mọi chuyện, sau đó thầy ngước mắt lên: "Bạn Thành Du Nhiên, đến phòng làm việc của tôi một chuyến."

"Dạ? Vâng vâng, được ạ."

Thành Du Nhiên đưa cặp sách của mình cho Ninh Hề Nhi: "Mọi người đợi tớ nhé."

"Ừm, nhanh đi! Để tớ kêu Kiều Kiều đến quán lẩu chiếm chỗ ngồi trước."

Kỷ Dạ Bạch bắt chéo chân, trên mặt giống như viết mấy chữ to "Anh đây cực kỳ không vui! Cực kỳ khó chịu!"

Mọi người xung quanh không ai dám đến gần hắn, chỉ có Tiêu Thần Hi không biết sống chết sáp tới: "Anh Kỳ, tối nay Mộc Y Tinh tổ chức một bữa tiệc, đi không?"

Hắn nhớ là Kỷ Dạ Bạch không thích Mộc Y Tinh cho lắm, nên chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không nghĩ là Kỷ Dạ Bạch sẽ đi.

Ai ngờ, Kỷ Dạ Bạch lại đứng lên, kiêu ngạo mở miệng: "Đi! Tại sao không đi!"

Hắn như đang khiêu khích nhìn Ninh Hề Nhi, con nhóc đó lại còn giơ tay vẫy vẫy với hắn: "Chơi vui vẻ nha!"

Kỷ Dạ Bạch: "..."

Hắn lạnh lùng sải bước ra khỏi lớp đi, Mộc Y Tinh biết được tin này, gương mặt hiện lên vẻ không dám tin.

Trời đất ơi, không ngờ Kỷ Dạ Bạch lại đến! Chẳng lẽ, hắn đối với mình...

Ngay lập tức Mộc Y Tinh liền e thẹn kéo váy, đuổi theo Kỷ Dạ Bạch.

Ninh Hề Nhi nhìn bóng lưng hai người, chẳng biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy hơi buồn phiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.