Ninh Hề Nhi ngẩn người vì phản ứng của Thành Du Nhiên.
Chuyện này là thế nào?
Thành Du Nhiên gạt tay Ninh Hề Nhi ra xong cũng cảm thấy hối hận, thầm nghĩ bản thân phản ứng có hơi quá khích.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến những ánh mắt lạnh lùng của mọi người xung quanh, cô ấy lại cảm thấy vô cùng tủi thân. Từng câu từng chữ Diệp Thiển Hạnh nói khi nãy như những mũi dao đâm vào tim Thành Du Nhiên.
Thì ra mình có thể vào học tại trường cấp III tốt như Mộc Anh cũng là nhờ Kỷ Dạ Bạch... Thì ra ý nghĩa tồn tại của mình chỉ là để Ninh Hề Nhi không còn cô đơn.
Nếu ngay từ ban đầu, Kỷ Dạ Bạch hỏi ý cô trước thì cô cũng không ngại ngần gì đến đây vì Ninh Hề Nhi đâu.
Nhưng thực tế thì sao? Hắn ta chẳng một lời báo trước, cuộc sống của Thành Du Nhiên cứ thế bị thay đổi.
Vậy thái độ xa lánh và những ánh mắt lạnh lùng khinh miệt mà cô phải chịu thì sao? Ai sẽ bù đắp cho cô đây?
"Đột nhiên tớ nghĩ ra trong nhà còn chút chuyện, tớ về trước đây." Thành Du Nhiên kiếm một cái cớ gượng gạo, "Tạm biệt hai cậu."
"Ơ kìa, Du Nhiên..." Ninh Hề Nhi cắn môi, cô cảm giác được hình như có điều gì đó không ổn, song cũng không biết phải giải quyết như thế nào, "Vậy thôi, cậu về đến nơi phải nhắn tin cho tớ luôn đấy nhé."
Thành Du Nhiên không đáp, cứ thế cắm đầu đi thẳng ra cửa.
Ninh Hề Nhi nhìn bóng lưng của bạn mình mà khó hiểu nói với Kiều Nam Thành, "Kiều Kiều, có phải tôi đã làm gì khiến Du Nhiên khó chịu không? Hầy... có phải vì vừa rồi cướp thịt của cậu ấy nên mới vậy không..."
Kiều Nam Thành lắc đầu, bày tỏ cậu cũng không biết.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Ninh Hề Nhi đổ chuông, cô cầm lên kiểm tra, không ngờ là cuộc gọi từ Kỷ Dạ Bạch.
...
Mộc Y Tinh nhìn đắm đuối Kỷ Dạ Bạch bên cạnh mình. Ôi, khuôn mặt điển trai ấy, còn khí chất kiêu ngạo hơn người ấy, đôi môi mỏng thường khẽ nhếch lên một chút ấy, quyến rũ khiến cô ta chỉ muốn bổ nhào lên hôn hắn. Bàn tay hắn với những ngón tay thon dài cầm ly rượu, cứ uống hết ly này đến ly khác.
Nếu cô ta có thể nắm được người đàn ông này trong này thì...
Cô ta nâng ly rượu lên, tao nhã mà nói với hắn, "Cậu Kỷ, để em mời cậu một ly."
Kỷ Dạ Bạch lãnh đạm nâng ly về phía cô ta.
Mộc Y Tinh đột nhiên nghiêng người về phía trước rồi kêu lên thành tiếng, không hiểu sao lại đụng tới ly rượu mà Kỷ Dạ Bạch đang cầm trên tay. Áo cô ta bị thấm ướt một mảng lớn trước ngực, vải áo hơi mỏng dán sát lên người, làm nổi bật lên dáng người duyên dáng của cô ta...
"Cậu Kỷ này..." Cô ta nói bằng giọng yếu ớt, "Ghét cậu ghê, cậu phải đền cho em bộ đồ khác đấy!"
Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng liếc Mộc Y Tinh, tưởng hắn không biết vừa rồi cô ta cố tình nghiêng người đụng vào ly rượu sao?
Mọi người trong phòng thấy vậy bèn nói hùa theo, "Ha ha, cậu Kỷ, có bộ đồ mới thôi ấy mà. Cậu mau tặng người đẹp Mộc Y Tinh của chúng ta một bộ váy mới đi nào."
Không hiểu ai vô tình tiếp lời, "Cũ với chả mới..."
"Khụ, cứ nhắc đến cũ là tôi lại nhớ tới Ninh Hề Nhi. Mà nhé, mọi người nghĩ xem, Ninh Hề Nhi thành đôi với Kiều Nam Thành thật ấy? Cái cậu Kiều Nam Thành ấy có phải bị nói lắp không? Người như thế sao có thể so được với cậu Kỷ của chúng ta chứ?"
"Cậu nói chỉ có chuẩn... Đúng là chẳng xứng với cậu Kỷ nhà mình chút nào. Cậu Kỷ này, hay là chúng tôi gọi Ninh Hề Nhi đến để hỏi cho ra lẽ nhé?"
Mộc Y Tinh đang định ngăn cản thì nghe thấy giọng nói trầm khàn của Kỷ Dạ Bạch, "Được."
Mặt cô ta giờ còn đen hơn cả than đá. Rõ ràng mục đích ban đầu là quyến rũ Kỷ Dạ Bạch cơ mà, sao đang nói đền một bộ váy mới lạy chạy qua Ninh Hề Nhi vậy?
Một nam sinh cầm lấy điện thoại di động của Kỷ Dạ Bạch, lục danh bạ tìm số của Ninh Hề Nhi rồi bấm gọi.
"Alo, xin chào, cô Ninh phải không ạ? Cô là bạn của chủ nhân chiếc điện thoại di động này phải không? Dạ, cậu ấy đang uống rượu ở quán chúng tôi, phiền cô tới đón cậu ấy về nhé. Vâng, địa chỉ quán chúng tôi là..."