Ninh Hề Nhi ở đầu dây bên kia đang vô cùng sửng sốt, cô còn chưa kịp nói gì thì người kia đã dập máy.
Mọi người trong phòng bàn luận sôi nổi với nhau, "Các cậu nghĩ Ninh Hề Nhi có đến không?"
"Khó nói lắm, lỡ không đến thì..."
Nghe mọi người nói vậy, gương mặt Kỷ Dạ Bạch lạnh băng, ánh mắt tối tăm đầy nguy hiểm. Hắn còn chờ mong điều gì cơ chứ, thật nực cười. Kỷ Dạ Bạch chậm rãi nâng ly rượu lên đặt bên môi rồi uống từng ngụm...
Mộc Y Tinh thầm vui sướng mà nghĩ rằng, lần này thì quan hệ giữa Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Ngay khi mọi người cho rằng Ninh Hề Nhi sẽ không đến quán bar thì điện thoại di động của Kỷ Dạ Bạch đột nhiên đổ chuông. Tên người gọi hiển thị trên màn hình không ai khác ngoài Ninh Hề Nhi!
"Đậu má!" Tiêu Hi Thần dụi mắt mình, "Đúng là Ninh Hề Nhi thật này."
Cậu ta bấm nhận cuộc gọi và bật loa ngoài, tiếng nói trong trẻo của Ninh Hề Nhi vang lên trong căn phòng, "Alo, chào anh. Tôi đến cửa quán bar Thức rồi, phiền anh cho tôi biết chủ nhân của chiếc điện thoại di động này đang ở phòng số mấy được không ạ?"
Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều vô cùng kinh ngạc!
Tiêu Hi Thần phất tay ra hiệu mọi người giữ im lặng, sau đó hắng giọng rồi đáp, "Cậu ta đang ở phòng 1314."
"Được, tôi tới ngay đây."
Hai phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ đều đều khiến mọi người đồng loại quay ra nhìn. Cánh cửa vừa được đẩy ra, đập vào mắt họ là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhuốm đầy vẻ lo lắng và quan tâm của Ninh Hề Nhi, cô mặc áo khoác màu đen phối hợp với chân váy dài kẻ ca rô, mái tóc xõa tung trên bả vai, dưới ngọn đèn mờ ảo của quán bar, dáng vẻ của cô càng khiến người ta phải trầm trồ.
Cả phòng đều ồn ào bàn tán với nhau, không ngờ Ninh Hề Nhi lại đến đây thật.
Song mặc kệ mọi người bàn ra tán vào thế nào, Ninh Hề Nhi hoảng hốt nhìn xung quanh, cô không ngờ ở đây lại có nhiều người đến vậy. Cô lịch sự chào hỏi tất cả mọi người xong bèn đi tới chỗ Kỷ Dạ Bạch, dịu dàng hỏi hắn rằng, "Cậu không sao chứ?"
Hầu kết Kỷ Dạ Bạch khẽ rung, lông mi hơi run run, nhưng không đáp lời.
Cô đến thật sao?
"Cậu say rồi à? Có thấy khó chịu chỗ nào không?" Ninh Hề Nhi quơ tay trước mắt hắn, thấy Kỷ Dạ Bạch vẫn không có phản ứng gì còn tưởng hắn uống say thật. Cô bèn lục túi xách của mình, lấy nước trái cây và thuốc mua được trên đường ra, khẽ chớp đôi mắt to long lanh của mình, "Cậu mau uống thuốc giải rượu rồi uống chút nước trái cây đi. Đây, cầm này."
Đôi mắt đen thẫm sâu thăm thẳm của Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh dừng lại ở khuôn mặt dịu dàng của cô.
Đúng là cô ấy rồi.
Vẫn như trẻ con mà mua cho hắn mấy thứ này...
Ninh Hề Nhi nghiêng đầu, thấy hắn cứ ngây người ra không nhận thuốc và nước trái cây bèn nói, "Say quá rồi chứ gì? Nào, bạn nhỏ Đại Bạch, chị không phải người xấu, há miệng ra chị cho ăn kẹo nào. A..."
Những người có mặt trong phòng lúc đó đều trừng mắt như sắp lọt tròng đến nơi, trời đất ơi, sao con nhóc này dám dỗ dành cậu Kỷ của họ như dỗ một đứa con nít như vậy chứ?
Trong mắt Mộc Y Tinh ánh lên sự đố kỵ, cô ta không nhịn được nữa bèn mở lời chế nhạo, "Ninh Hề Nhi, không phải cô đang ăn lẩu với Kiều Nam Thành hay sao? Cô bỏ cậu ta ở lại đó rồi chạy tới đây tìm cậu Kỷ như vậy, không sợ Kiều Nam Thành sẽ đau lòng ư?"
"Đau lòng á?" Ninh Hề Nhi thấy khó hiểu, "Tại sao Kiều Kiều lại phải đau lòng chứ?"
"Ninh Hề Nhi, cô còn giả ngây giả ngô gì nữa! Cô vì Kiều Nam Thành mà vứt bỏ cậu Kỷ là chuyện ai ai cũng biết. Ninh Hề Nhi ơi là Ninh Hề Nhi, cô có bị mù hay không vậy?" Mộc Y Tinh cố ý nói to, định gây khó dễ cho Ninh Hề Nhi.
"Mù hay không thì liên quan đếch gì đến cô chứ." Ninh Hề Nhi cuối cùng cũng hiểu đây chẳng qua chỉ là trò đùa của bọn họ mà thôi, chắc hẳn họ cố ý gọi cô đến đây để làm trò cười cho họ. Cô nghĩ vậy mà lại thấy buồn, "Tuy các người, muốn nghĩ về tôi thế nào thì nghĩ. Phải rồi, dù sao ở đây cũng có nhiều người như vậy, chẳng lo không có ai đưa cái cậu họ Kỷ này về nhà. Tôi sẽ không xen vào việc của người khác nữa."
Ninh Hề Nhi nói xong bèn xách túi lên định đi, song đúng lúc đó lại bị nắm chặt lấy cổ tay.