Mọi người ngây ra nhìn hai người rồi tự hỏi, trời đất, chuyện này là thế nào?
Thấy không khí trong phòng càng lúc càng kỳ lạ, chàng hề Tiêu Hi Thần chạy tới giảng hòa, "Ôi, Ninh Hề Nhi ơi, chúng tôi chỉ đùa chút thôi mà, cô đừng giận nhé! Mà đấy, nếu đã đến đây rồi thì cứ vui chơi thỏa thích đi! Vậy ai nhỉ... à, Sa Sa, cậu nói xem chúng ta nên chơi trò gì đây?"
Bành Sa Sa không ngờ mình sẽ được cậu ta chỉ mặt đặt tên ra nêu ý kiến như vậy bèn ngập ngừng đáp, "Trò chơi quốc vương hoặc trò nói thật hay thử thách kết hợp được không?"
Tất cả mọi người đều hùa theo, "Được, nghe hay đấy, chúng ta chơi trò này đi!"
Ninh Hề Nhi và Kỷ Dạ Bạch ở góc phòng, cô tức giận gắt khẽ với hắn, "Cậu mau buông tay tôi ra, tôi không muốn chơi gì hết."
Kỷ Dạ Bạch nói với vẻ ngang ngược, không cho phép cô từ chối, "Tôi không cho phép cậu đi thì cậu đừng hòng bước khỏi đây một bước."
"Tại cậu nên tôi ăn còn chưa no đã phải tất tả ngồi taxi tới đây, trên đường còn dừng lại mua thuốc và nước trái cây cho cậu nữa. Tôi vội vội vàng vàng chạy qua đây, lòng thì cứ thấp thỏm lo cậu uống say quá bị người ta đem bán. Cuối cùng thì sao? Cậu lừa tôi!"
Thấy cô nhóc lải nhải trách móc mình, không hiểu sao Kỷ Dạ Bạch lại cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều, hắn khẽ nhếch môi mỉm cười, "Có ai kề dao vào cổ bắt cậu đi đâu cơ chứ."
Đúng là ngu ngốc, cho dù hắn uống say không biết trời đất gì cũng không có kẻ nào dám bán hắn cả.
Ninh Hề Nhi trợn mắt nhìn hắn, "Cậu là đồ khốn, sớm biết như vậy thì tôi đã chẳng tới rồi."
"Cậu đang lo lắng cho tôi ư?" Kỷ Dạ Bạch như sợ người khác nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ nên ghé sát bên tai Ninh Hề Nhi, giọng nói trầm khàn của hắn gần kề đôi tai nhỏ nhắn trắng nõn của Ninh Hề Nhi khiến cô khẽ run.
"Đừng có tưởng bở!" Ninh Hề Nhi bực bội hừ một tiếng, "Trả tiền thuốc và tiền taxi cho tôi đi."
Cô xòe bàn tay trắng trẻo của mình ra, song chưa đòi được đồng nào thì xung quanh đã vang lên tiếng hò reo của đám đông.
"Ninh Hề Nhi! Ninh Hề Nhi! Ninh Hề Nhi!"
Ninh Hề Nhi thấy họ hò hét tên mình thì khó hiểu lắm, cô quay đầu lại nhìn thì phát hiện chai rượu trên bàn đang chỉ thẳng vào mình. Thì ra lúc cô và Kỷ Dạ Bạch đôi co với nhau thì trò chơi đã bắt đầu rồi.
"Ninh Hề Nhi, cô thua rồi. Ván lần này ai là quốc vương nào?"
"Ha ha, là tôi!" Tiêu Hi Thần cười sang sảng, cậu ta nháy mắt với Ninh Hề Nhi, "Ninh Hề Nhi đâu, cô chọn nói thật hay là thử thách nào?"
Mặt Ninh Hề Nhi đen như đấy nồi. Trong tình huống này, nếu cô từ chối thì cũng không ổn lắm nên đành bất chấp, "Nói thật đi."
"Ok, câu hỏi của tôi là, cô đã có bao nhiêu mối tình rồi?"
Ninh Hề Nhi nghĩ ngợi một chút rồi thành thật đáp, "Không có."
"Ngưng ngay! Điêu vừa thôi, cô định lừa ai chứ, cô và cậu Kỷ không phải cũng từng yêu nhau sao?"
Vấn đề là họ chưa từng là bạn trai bạn gái của nhau, ok? Đó chẳng qua là trò đùa của Kỷ Dạ Bạch mà thôi, Ninh Hề Nhi bực mình nghĩ, song cũng không thèm đôi co mà sửa lời, "Tính cả Kỷ Dạ Bạch là một."
Mọi người không thể tin được điều cô vừa nói là thật, ngay cả Tiêu Hi Thần cũng ngây ra, "Mợ, cô nói thật hả?"
"Ừ, tôi nói dối chuyện đó làm gì."
"Nhưng mà, vừa rồi Mộc Y Tinh bảo cô và Kiều Nam Thành đang yêu nhau cơ mà?"
Ninh Hề Nhi nghe vậy mà nhíu mày, "Ai bảo vậy, tôi và Kiều Nam Thành chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Mộc Y Tinh, cô làm gì vậy hả?"
Cô vừa nói dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Mộc Y Tinh.