Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 152: Tự mình hại mình (6)



Editor: Nguyetmai

Mặt Mộc Y Tinh tái mét, trán cô ta rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Trước ánh nhìn soi mói của mọi người, cô ta gượng cười đáp, "Tôi cũng chỉ đoán mò thôi ấy mà. Nhưng thực sự thì Ninh Hề Nhi và Kiều Nam Thành cư xử với nhau khiến người ta nghĩ thế thật đấy..."

"Ninh Hề Nhi, bọn tôi ai cũng biết chuyện giữa cô và Kiều Nam Thành rồi." Tiêu Hi Thần đứng ra bênh vực cho Kỷ Dạ Bạch, "Dù bảo ai lựa chọn giữa cậu ta và anh Kỷ thì họ đều sẽ chọn anh Kỷ. Tôi không hiểu cô nghĩ sao mà lại bỏ anh Kỷ rồi chọn Kiều Nam Thành."

Ninh Hề Nhi cảm thấy thực sự cạn lời, "Cậu biết gì cơ?"

Tiêu Hi Thần cầm điện thoại di động lên rồi kéo status vừa rồi cho Ninh Hề Nhi xem, đồng thời nói bằng giọng đầy phẫn nộ, "Cô với cậu ta ôm ôm ấp ấp trong quán lẩu, bị người ta chụp được đây này."

Mọi người trong phòng đều nhìn Ninh Hề Nhi chằm chằm, mỗi người ôm một tâm trạng khác nhau, có người vui vẻ khi thấy người khác gặp họa, có người thì tỏ ra khinh thường, có người lại hóng hớt mà hỏi với vào, "Ninh Hề Nhi, sao quan hệ giữa cô và Kiều Nam Thành lại tốt đến mức như vậy?"

Sau khi Ninh Hề Nhi xem xong status kia, ánh mắt cô hiện lên vẻ mỉa mai. Nhìn qua tấm hình này là biết người chụp cố tình lợi dụng góc chụp tạo cảm giác mờ ám, mánh khóe của đám nghiệp dư, vụng về đến mức không thể vụng về hơn.

Cô mỉm cười tươi tắn, đáy mắt như ẩn chứa cả dải ngân hà lộng lẫy, "Vậy phải xem định nghĩa về từ tốt của các cậu là thế nào đã. Nếu muốn nói bạn tốt thì chúng tôi từ hồi tiểu học đã vậy rồi. Ngay cả Kỷ Dạ Bạch cũng biết nữa là."

"Sao cậu Kỷ lại biết chuyện trước đây của cô được chứ?" Bành Sa Sa đảo mắt trắng khinh thường.

Ninh Hề Nhi hờ hững tiếp lời, "Vì chúng tôi là hàng xóm nên cậu ta biết cũng là chuyện đương nhiên thôi mà."

Hàng xóm á???

Tin tức này như một quả bom hạng nặng nổ tung cả phòng!

Ninh Hề Nhi và Kỷ Dạ Bạch là hàng xóm ư? Nói cách khác thì hai người họ từ nhỏ đã lớn lên bên nhau rồi, vậy chẳng phải là... thanh mai trúc mã sao?

Trời đất! Ninh Hề Nhi không phải học sinh nghèo mà họ tưởng sao?

"Còn tấm ảnh này, lúc đó tôi không cẩn thận nên uống phải rượu bèn chạy vào toilet nôn, Kiều Nam Thành chỉ vỗ lưng cho tôi dễ nôn hơn thôi. Không biết sao lại bị người khác cố tình chụp lại rồi đặt điều nói tôi và cậu ấy đang yêu nhau." Ninh Hề Nhi nói rất chậm rãi, có trật tự và logic, "Nói mới nhớ, tôi cũng nhận được hai tấm ảnh từ số lạ gửi đến. Trong hình là Kỷ Dạ Bạch và cô gái nào đó sắp hôn nhau."

Kỷ Dạ Bạch vốn im lặng nghe vậy bèn nhướng mày, "Hửm?"

Mộc Y Tinh toát mồ hôi lạnh, căng thẳng nắm chặt bàn tay.

"Má, thế là có người cố tình làm vậy hả?"

"Vãi, đứa nào rảnh vậy nhỉ? Thấy người ta sống vui vẻ nên ngứa mắt phỏng?"

"Phải đấy, Ninh Hề Nhi, người trong tấm ảnh cô nhận được là Kỷ Dạ Bạch với ai?"

Sau khi mọi người biết Ninh Hề Nhi và Kỷ Dạ Bạch là bạn thanh mai trúc mã thì thay đổi thái độ hoàn toàn.

Ninh Hề Nhi khẽ chớp hàng mi dài cong vút, chỉ mỉm cười mà không nói gì. Cô càng im lặng càng khiến Mộc Y Tinh lo lắng đề phòng hơn, cô ta sợ mình sẽ bị vạch trần.

"Ninh Hề Nhi, cô nói đi xem nào."

Tiêu Hi Thần nổi giận, "M* kiếp, rốt cuộc thì đứa nào gây ra chuyện này?"

Ninh Hề Nhi cười lạnh, "Y Tinh, cô thử nói xem chuyện này là ai làm?"

Mộc Y Tinh cười giả lả, "Ừm... nhất định là kẻ độc ác nào đó làm... ha ha..."

"Ồ, vậy à. Tôi cũng nghĩ thế, kẻ đó hẳn là một người lòng dạ độc ác, thủ đoạn đê hèn và vô đạo đức. Y Tinh, cô nói có phải không?"

Tuy trong lòng Mộc Y Tinh đã thầm mắng Ninh Hề Nhi không biết bao nhiêu lần, song ngoài mặt vẫn gượng cười, "Đúng vậy..."

Rõ ràng cô ta đã lên kế hoạch kỹ càng hết rồi, tại sao cuối cùng lại có cảm giác như tự mình hại mình thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.