Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 16: Cậu còn biết xấu hổ không



Sân thượng...

"Tên khốn Kỷ Dạ Bạch! Cầm thú! Đồ không biết xấu hổ!" Ninh Hề Nhi gào sắp khản cả giọng mà Kỷ Dạ Bạch vẫn lơ đi.

Cô cực kì tức giận, cảm giác bị người khác vác trên vai không dễ chịu chút nào, cô nghiến răng, cắn một cái lên bả vai của Kỷ Dạ Bạch!

"Shhh..." Kỷ Dạ Bạch hít một hơi, "Cậu cầm tinh con chó hả!"

Hắn vung tay lên vỗ một cái lên mông Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi đơ người, cô lớn đến chừng này rồi, ngay cả bố cũng chưa từng đánh cô, thế mà bây giờ lại bị Kỷ Dạ Bạch tét vào mông!

"A!! Tên dê xồm này! Đồ biến thái!" Ninh Hề Nhi hét to, Kỷ Dạ Bạch không chịu nổi nữa, thả người trên vai xuống, sau đó quẳng cô lên vách tường bao sân thượng: "Cậu mà còn kêu nữa thì ông đây sẽ ném cậu xuống dưới đấy!"

Ninh Hề Nhi lập tức ngậm miệng.

Cô bĩu môi, đôi mắt đen bóng như ngọc lưu ly thấp thoáng ánh nước, cứ như cô đã phải chịu nỗi oan ức vô cùng lớn, dường như chỉ cần chớp nhẹ hàng mi thì nước mắt có thể rơi xuống.

Hô hấp Kỷ Dạ Bạch cứng lại, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình khó chịu cực kì.

Hắn từng nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Ninh Hề Nhi, có vui vẻ, có buồn bã, có ngớ ngẩn, có những lúc cô bày trò ngay cả bộ dáng đầu bết do ba ngày không gội ngồi ăn mì tôm của cô hắn cũng từng nhìn thấy. Tuy nhiên trong trí nhớ của hắn, thật sự rất ít khi hắn nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của Ninh Hề Nhi.

Một tay Kỷ Dạ Bạch chống lên tường của sân thượng, cau mày nói: "Cậu còn ra vẻ oan ức hả? Tự cậu xem xem mình đã làm chuyện 'tốt đẹp' gì rồi?"

Hắn mở điện thoại, một tấm ảnh đập vào mắt Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi tức tối nhìn qua, sau đó giật bắn lên.

Trong bức ảnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, chàng thiếu niên điển trai đầy cuốn hút khẽ cười, hôn lên khuôn mặt ngượng nghịu ngây thơ của thiếu nữ. Bức ảnh còn được cố ý chỉnh màu, vẻ lãng mạn của thời thanh xuân từ trong tấm ảnh tỏa ra ngoài, bức ảnh đẹp như một bộ phim thần tượng về đề tài thanh xuân...

Đợi đã, tại sao hai người kia lại là cô và Cung Tu?

Ninh Hề Nhi không tin nổi nói: "Oa, tấm ảnh này photoshop đẹp thật, gửi cho tôi đi..."

"Ninh Hề!" Kỷ Dạ Bạch không nén nổi tức giận, "Kiss bạn học nam trong giờ học, cậu còn biết xấu hổ không vậy?"

"Thế còn cậu thì trốn tiết đó, vậy mà còn đường đường chính chính đến mắng tôi sao?" Ninh Hề Nhi bĩu môi chế giễu.

Những lời này lọt vào trong tai Kỷ Dạ Bạch thì nghĩa là cô đã thừa nhận chuyện cô với Cung Tu hôn nhau...

Hắn bị ham muốn chiếm hữu của đàn ông lấn át, hắn nhếch môi, lấy một gói khăn ướt từ trong túi quần ra, lau bờ môi phớt hồng của Ninh Hề Nhi một cách thô lỗ...

Chết tiệt, hắn phải lau sạch dấu vết mà Cung Tu đã để lại!

Môi cô bị hắn lau đến mức đau rát, Ninh Hề Nhi vung vẩy tay chân né tránh, cô hổn hển nói: "Kỷ Dạ Bạch! Son bóng của tôi bị cậu lau hết rồi! Cái tên thần kinh này! Tôi... tôi liều mạng với cậu!"

Cô nắm chặt tay, đâm đầu mình vào bụng Kỷ Dạ Bạch!

Lúc Kỷ Dạ Bạch nghe thấy từ "son bóng" bèn dừng động tác lại.

Chính giây phút ngập ngừng này đã để Ninh Hề Nhi đạt được được ý đồ.

Bộp –

Ninh Hề Nhi đau đến mức ngã lăn xuống đất, Kỷ Dạ Bạch vẫn đứng như trời trồng, không hề nhúc nhích.

Đầu cô cực kì choáng váng, Ninh Hề Nhi chỉ thấy trước mắt mình toàn là sao, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: "Tôi không sợ cậu! Đến đây, cậu đến đây! Tôi từng luyện thiết đầu công rồi đấy!"

Vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch tràn đầy khinh bỉ: "Cái loại công phu đả thương địch thủ tám trăm, còn mình tổn hại một nghìn này... chỉ có cậu dùng thôi..."

Hắn cúi người, nâng cằm của Ninh Hề Nhi lên, hắn không hề do dự hôn xuống đôi môi mọng của Ninh Hề Nhi.

Vốn dĩ cái hôn này chỉ là lướt qua, thế nhưng bất giác lại càng sâu hơn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.