Nhưng Kỷ Dạ Bạch bảo vệ Ninh Hề Nhi là điều rất rõ ràng, ai cũng có thể nhìn thấy! Ôi trời ơi, Hội trưởng đại thần của chúng ta làm thế thì chẳng khác nào vuốt râu hùm! Cậu Kỷ sao có thể để yên được?
Kỷ Dạ Bạch còn chưa kịp phản ứng, Ninh Hề Nhi đã cau mày lên tiếng trước, "Tóc tôi ba ngày chưa gội đấy!"
Nụ cười trên môi Ngôn Dịch Thâm bỗng cứng đơ, gã cố gắng kiềm chế khóe miệng đang co giật, sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Không sao, tôi không chê em đâu."
Ninh Hề Nhi cạn lời.
Anh không chê tôi nhưng tôi chê anh đấy!
Chát!
Một tiếng chát chói tai vang lên!
Kỷ Dạ Bạch vừa hất tay của Ngôn Dịch Thâm ra!
Hắn ngồi khoanh tay, hai chân bắt chéo tùy ý đung đưa, trông hắn lúc này có giống giống mấy cậu ấm ăn chơi trác táng, lại hung tợn như đại ca xã hội đen, nhưng khiến người ta ấn tượng nhất chính là vẻ bá đạo như bậc vua chúa!
"Đồ của tôi thì dù có vứt đi cũng là của tôi! Ngôn Dịch Thâm, anh nghĩ anh là cái thá gì? Đồ của tôi mà anh cũng dám ngấp nghé sao!"
Ninh Hề Nhi không kiềm được mà phản bác, "Tôi là người, không phải đồ vật!"
Ngôn Dịch Thâm bật cười hai tiếng, gã không hề cảm thấy bực mình, cảm xúc được che giấu trong đôi mắt híp lại kia khiến người ta khó mà đoán được.
"Hề Nhi, buổi trưa tôi đến đón em. Còn về cậu Kỷ… Nếu cậu muốn tới thì tôi cũng không keo kiệt gọi thêm một phần ăn đâu."
Dứt lời, gã hơi gật đầu chào Kỷ Dạ Bạch.
Trong mắt Kỷ Dạ Bạch trào dâng ham muốn chiếm hữu nồng đậm.
Rất rõ ràng là Ngôn Dịch Thâm đang khiêu khích hắn!
Lúc này, bỗng một suy nghĩ mãnh liệt dâng lên trong lòng Kỷ Dạ Bạch.
Cho dù hôn ước của hắn và Ninh Hề Nhi có bị hủy bỏ đi chẳng nữa, Ninh Hề Nhi cũng là vật sở hữu của hắn! Sau này vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm người phụ nữ của hắn!
Còn về mấy thằng phất phơ ve vãn xung quanh à, hắn nhếch khóe miệng nở nụ cười rét lạnh.
"Yên tâm, tôi sẽ đưa Ninh Hề Nhi đi!"
Ngôn Dịch Thâm tuyên chiến, thế thì hắn sẽ ứng chiến!
Mọi người trong lớp đều kinh hoàng sợ hãi nhìn Ngôn Dịch Thâm và Kỷ Dạ Bạch, bầu không khí xung quanh như bị bao trùm bởi một sức ép cực lớn.
"Y Tinh… Chị đừng tức giận mà…" Diệp Thiển Hạnh ở bên cạnh nơm nớp lo sợ an ủi Mộc Y Tinh.
Mộc Y Tinh dữ dằn liếc nhìn Diệp Thiển Hạnh, "Còn không phải là do cô sao! Đồ vô dụng!"
Diệp Thiển Hạnh cúi đầu không dám nói một lời nào.
Đôi mắt Mộc Y Tinh bùng lên ngọn lửa giận dữ, Ninh Hề Nhi, dựa vào cái gì mày có thể nhận được sự yêu mến của cậu Kỷ và Hội trưởng Ngôn chứ?
Không cho mày ăn hành sấp mặt thì tao không phải là Mộc Y Tinh!
Trong đầu cô ta bắt đầu hình thành một âm mưu hiểm độc!
Diệp Thiển Hạnh theo Mộc Y Tinh đã lâu, thấy vẻ mặt cô ta thay đổi liền cười hùa theo, "Chị Y Tinh, chị có ý gì hay à?"
"Hừ, lần này làm hỏng việc nữa thì đừng nghĩ đến tiền bạc gì nữa!"
Nói xong, Mộc Y Tinh liền ghé sát tai của Diệp Thiển Hạnh thì thầm vài câu, sau đó cô ta đứng dậy nhanh chân đi vào tòa nhà văn phòng.
"Bạn Mộc à, bạn đến tìm tôi có chuyện gì không?" Cô Liễu gập người cúi đầu lấy ghế rồi rót một tách trà cho Mộc Y Tinh, vẻ mặt đầy nịnh hót.
Mộc Y Tinh kênh kiệu như một nữ hoàng, mở miệng nói, "Cô Liễu, lần trước đều vì con nhỏ Ninh Hề Nhi kia mà cô gặp phải chuyện xấu hổ như thế trong lớp? Chẳng lẽ cô nhịn được nỗi nhục đó sao?"
"Ý của bạn Mộc là…?"
Mộc Y Tinh ghé lại gần cô Liễu thì thầm kế hoạch của cô ta.
Đúng như cô ta nghĩ, ánh mắt cô Liễu sáng rực như đèn ô tô, "Được! Tôi sẽ sửa thành tích thi của con khốn ấy xuống thấp, khiến nó nhục nhã trước các bạn trong lớp!"
"Không đâu cô à." Mộc Y Tinh cười xảo trá, "Tôi muốn cô sửa điểm cho thành tích của nó cao lên!"
…
Tiết học thứ Tư buổi sáng là của Thời Niệm Sơ.
Hắn đang cầm một tờ bảng điểm, miệng nở nụ cười chói mắt, "Đây là xếp hạng kỳ thi tháng, thành tích của lớp chúng ta trong kỳ thi này vô cùng tốt, đặc biệt là một vài bạn có tiến bộ vượt bậc…"
"Thầy ơi, mau công bố thứ hạng đi!" Đám học sinh hò hét không ngớt.