"Ngôn Dịch Thâm, thả tôi ta!" Khuôn mặt nhỏ của Ninh Hề Nhi nhăn nhó, cố gắng cạy ngón tay của Ngôn Dịch Thâm ra.
"Vợ yêu à, em làm vị hôn thê của anh thì chắc chắn anh sẽ không giống như một tên nào đó, vừa dữ dằn với em, lại hay mắng em, sau này em cứ việc dùng thẻ của anh thoải mái, anh sẽ cưng chiều em, yêu thương em, an ủi em, quan tâm em, bảo vệ em, em muốn cái gì thì anh sẽ cố gắng mua cho em." Giọng nói của Ngôn Dịch Thâm trầm bổng ấm áp với nhấn nhá rất tính tế, sau đó gã đầy hứng thú chờ mong phản ứng của Kỷ Dạ Bạch.
"Ai là vị hôn thê của anh chứ! Ngôn Dịch Thâm, tôi sẽ không gả cho anh đâu!"
Hừ, gả cho cái tên lòng dạ nham hiểm này thì chắc chắn sau này có khi cô bị bán còn ngu ngốc ngồi đếm tiền cho gã!
"Ngoan nào, đừng nghịch nữa." Ngôn Dịch Thâm âu yếm vuốt ve mái tóc cô, Ninh Hề Nhi ngang ngạnh quay mặt sang chỗ khác, không muốn để gã xoa đầu cô nữa.
Ngôn Dịch Thâm đang muốn đưa tay xoa đầu cô thì bỗng có ai đó giữ chặt tay lại!
Sắc mặt Kỷ Dạ Bạch tối sầm, trong ánh mắt chứa đầy cơn giận và sự tàn nhẫn, "Cậu ấy bảo anh thả cậu ấy ra, tai anh bị điếc à?"
"Ninh Hề Nhi là vị hôn thê của tôi, tôi muốn làm gì với em ấy thì làm." Ngôn Dịch Thâm cười đầy ẩn ý, "Sao cậu lại quan tâm chuyện này thế, chẳng lẽ… cậu thích em ấy rồi?"
Ninh Hề Nhi mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn Kỷ Dạ Bạch không chớp mắt.
Cổ họng Kỷ Dạ Bạch hơi nhấp nhô, vẻ mặt vẫn bình thản như trước, nhưng Ngôn Dịch Thâm biết bàn tay của Kỷ Dạ Bạch đang giữ cánh tay gã đang siết vô cùng chặt.
"Thích à? Anh đang nói chuyện điên rồ gì thế, gu của tôi đâu có kém như thế!"
Kỷ Dạ Bạch kiêu ngạo lạnh lùng nói, sau đó hất tay Ngôn Dịch Thâm ra.
Ngôn Dịch Thâm cạn lời.
Con m* nó, gã đã cố gắng làm tới vậy rồi mà thằng ngu này vẫn không chịu tỉnh ra!
Không thích, không thích mà suốt ngày đằng đẵng đi theo bảo vệ người ta như thế? Không thích mà lần nào gặp mặt anh em cũng lải nhải "Hề Ngốc của nhà tôi"?
#Định mệnh có một câu không biết nên nói thẳng mặt hắn không#
#Định mệnh có thằng anh em IQ cao mà EQ thấp đến mức khiến ông đây phát khùng#
Một câu tỏ vẻ "Không thích" đã khiến khuôn mặt nhỏ của Ninh Hề Nhi tái nhợt!
Kỷ Dạ Bạch thờ ơ liếc nhìn hai người bọn họ rồi nói, "Chúc hai người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc!"
Dứt lời, một cậu ấm nào đó bình tĩnh đứng lên như không có việc gì xảy ra, một tay đút túi bỏ đi với vẻ vô cùng cool ngầu!
"Hề Nhi, cậu không sao chứ? Sao nhìn mặt cậu tái xanh vậy?" Thành Du Nhiên lo lắng hỏi Ninh Hề Nhi, sau đó đẩy Ngôn Dịch Thâm tránh ra chỗ khác, "Anh phá đủ chưa hả!"
Ngôn Dịch Thâm hậm hực sờ mũi, gã phá chỗ nào hả? Rõ ràng gã chỉ muốn giúp thôi mà!
"Khụ khụ, Tiểu Hề Hề, xin lỗi em." Ngôn Dịch Thâm thấy mọi việc bị phá banh chành liền áy náy vỗ vai Ninh Hề Nhi, giọng gã trầm thấp nói, "Anh chỉ có thể giúp được em đến đây thôi."
Ninh Hề Nhi giận dữ trừng mắt nhìn gã, "Anh giúp tôi cái gì? Rõ ràng anh đang cố ý hại tôi thê thảm phải không?"
Ngôn Dịch Thâm ngoan ngoãn nói, "Nếu đã như thế thì sau khi tan học…" Chúng ta ai về nhà nấy vậy.
"Anh yên tâm, tan học tôi chắc chắn sẽ đi mua quần áo với anh." Ninh Hề Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, "Ai chạy người đó làm con chó!"
…
Ăn cơm xong, Ninh Hề Nhi trở về phòng học, nhưng Kỷ Dạ Bạch đã không thấy đâu nữa.
Tiết đầu là tiết của cô Liễu, cô còn chưa bắt đầu giảng bài thì cửa phòng học đã bị ngang ngược đá tung, một bóng người cao lớn với khuôn mặt đẹp trai như thiên sứ chậm rãi bước vào.
Trong tay hắn đang cầm một tập hồ sơ đựng trong một túi giấy xi măng màu vàng nâu. Vừa nhìn thấy nó, sắc mặt của cô Liễu lập tức thay đổi, sau đó nhìn về phía Mộc Y Tinh theo bản năng!