Khuôn mặt Mộc Y Tinh đã tái mét, không còn chút máu nào nữa.
Cô ta tự cho là thông minh, nhưng không ngờ lại bị Ninh Hề Nhi và Kỷ Dạ Bạch liên thủ phản kích, để bây giờ không còn sức để đánh trả nữa!
Diệp Thiển Hạnh và Bành Sa Sa luôn đứng về phía cô ta, bây giờ cũng kinh hoảng không dám ho he một tiếng, sợ sẽ rước họa vào thân.
Còn Thành Du Nhiên đang nhìn cô ta với ánh mắt giận dữ như sắp giết chết cô ta.
Mộc Y Tinh không cam lòng nghiến rang…
Vốn dĩ, cô ta chỉ muốn hãm hại Ninh Hề Nhi, để Ninh Hề Nhi bị mọi người chỉ trích, phải gánh tiếng xấu gian dối.
Vốn dĩ, cô ta chỉ muốn khích bác Thành Du Nhiên, để Ninh Hề Nhi bị bạn bè phản bội, phải chịu cảnh bạn bè cô lập mọi người chán ghét.
Thật không ngờ…
Giờ người bị chỉ trích là cô ta.
Giờ người bị phản bội là cô ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộc Y Tinh bỗng nở nụ cười ác độc, vẻ mặt lại bày ra vẻ đáng thương và uất ức, ánh mắt lại nhìn về phía Bành Sa Sa, "Thật ra… tất cả chuyện này đều do…"
Cô ta dường như muốn nói ra một bí mật nào đó, nhưng chần chừ mãi không nói, sau đó vội lấy tay bịt miệng lại, cúi đầu đáng thương.
"Vâng, tất cả chuyện này đều là do tôi làm, không hề liên quan tới bất cứ người nào khác…"
Thừa nhận rồi kìa!
Không ngờ Mộc Y Tinh thừa nhận rồi!
Ninh Hề Nhi hơi cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng rất nhanh cô đã thấy có gì đó không đúng.
Quả nhiên là vậy, cô ta thừa nhận nhanh như vậy khiến mọi người cảm thấy không phải do cô ta làm, có người nào đó không biết rõ lại còn ân cần hỏi, "Y Tinh, cậu đừng sợ, cậu nói ra sự thật đi! Cậu đừng gánh tội giúp người khác nữa!"
Đôi mắt Mộc Y Tinh rưng rưng nước mắt, "Mọi người đừng hỏi nữa, thật sự là do tớ làm…"
Cô ta cứ úp úp mở mở, giống như đang che giấu chuyện gì đó.
"Bạn Mộc à, cậu có gì khó nói thì nói ra đi, như thế thì bọn tớ mới giúp cậu được!"
Thấy mọi người càng ngày càng xôn xao, Mộc Y Tinh mới nức nở bật khóc, sau đó nhìn về phía Bành Sa Sa với ánh mắt sợ hãi!
Bành Sa Sa lập tức toát mồ hôi lạnh.
"Thật ra, tất cả chuyện này đều do Sa Sa làm… cậu ấy rất ghét Ninh Hề Nhi, vì thế mới muốn hãm hại Ninh Hề Nhi ấy…"
Mộc Y Tinh còn chưa nói hết, Bành Sa Sa đã nhảy lên vội phân bua, "Không phải tôi! Y Tinh, sao cậu có thể…"
"Bài thi của Ninh Hề Nhi cũng là do Bành Sa Sa giấu, xem camera trong lớp không chừng có thể thấy được đấy, cô Liễu cũng là do cậu ấy sai khiến, khi đó tớ chẳng qua cũng vừa hay ở đó, tớ có khuyên cậu ấy, tớ nói thật mà!"
Giọng nói khẩn thiết chân thành, lại thêm hình tượng của Mộc Y Tinh trong lớp rất tốt, các bạn học hầu như đều đã tin lời cô ta.
Theo bọn họ, Mộc Y Tinh rất vô tội, hơn nữa Mộc Y Tinh biết chuyện Ninh Hề Nhi bị sửa điểm, như thế đã giải thích rõ ràng mọi chuyện rồi.
Kỷ Dạ Bạch lạnh lẽo híp mắt lại, sau đó mở miệng, "Điều tra camera cho tôi!"
Không lâu sau, có người đã gửi đoạn clip camera quay được lúc giờ giải lao vào trong nhóm.
Trong clip, có người đang lén lút trộm bài thi và thẻ đáp án của Ninh Hề Nhi, đó chính là Bành Sa Sa!
"Sa Sa, xin lỗi cậu…" Mộc Y Tinh khóc như mưa ôm ấy cô ta, sau đó ghé sát bên tai Bành Sa Sa thì thầm, "Sa Sa, nếu không muốn bố cậu mất việc thì câm miệng cho tôi!"
Bố của Bành Sa Sa là một nhân viên trong công ty nhà họ Mộc, có thu nhập rất cao.
Nếu bố cô ta mất việc thì Bành Sa Sa không thể có cuộc sống của một cô công chúa như bây giờ nữa.
Vì thế, Bành Sa Sa chỉ biết ứa nước mắt, chứ không dám có bất cứ một câu oán hận nào nữa.
"Nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, Bành Sa Sa, cô Liễu, hai người có thể cút khỏi trường cấp III Mộc Anh rồi!" Giọng nói Kỷ Dạ Bạch đầy bá đạo không cho phép ai phản bác, khi ánh mắt lướt qua Mộc Y Tinh, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn lại lóe lên thứ ánh sáng sắc lạnh.