Cái tên ác ma chết tiệt này, đã bắt nạt cô, còn nói không thích cô, ấy thế mà còn muốn quản lý cô? Rõ là đáng ghét!
Trên khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Dạ Bạch hiện lên vẻ u ám.
Cô không muốn bị hắn quản lý?
Cũng đúng, hôn ước của hai người bọn họ đã bị hủy rồi, hắn có tư cách gì để quản lý cô đây?
"Tùy cậu, ai thèm quản con ngốc như cậu chứ!" Kỷ Dạ Bạch hất cằm, ngạo mạn nói.
Ninh Hề Nhi thở phì phì lườm hắn một cái, sau đó cô đeo cặp xách lên rồi đi.
Tiêu Hi Thần đứng cạnh thấy hết mọi chuyện, cậu ta không nhịn được tiến lại gần Kỷ Dạ Bạch, "Anh Kỷ, chị dâu nói là anh không thích chị ấy, thế thì anh phải nói to lên, rằng anh thích chị ấy chứ! Anh làm kiêu thế làm gì..."
"Tôi không thích cái kiểu con gái ngu ngốc như này!" Kỷ Dạ Bạch nói năng rất hùng hồn, "Hơn nữa nếu như thích một người thì làm sao có thể lúc nào cũng nói ra miệng được!"
Trong suy nghĩ của hắn, thích ai đó là một chuyện vô cùng quan trọng và thiêng liêng, hắn sẽ giấu trong lòng chứ không dễ dàng nói ra.
Khóe miệng Tiêu Hi Thần giật giật, "Anh Kỷ, anh đúng là hết thuốc chữa rồi!"
Cổ hủ! Đúng là cổ hủ! Đây rõ ràng là tư tưởng của mấy lão già bảy tám mươi!
Kỷ Dạ Bạch hừ mũi, nhìn Tiêu Hi Thần: "Cậu theo tôi."
"Đi đâu ạ?"
"Dạo phố!"
Tiêu Hi Thần: (° △ ° |||)
Anh Kỷ điên rồi à? Hai người đàn ông đi dạo phố! Chẳng lẽ anh Kỷ có mấy suy nghĩ ấy ấy không muốn cho ai biết với cậu ta...
CMN!
...
Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Anh Đào...
Ngôn Dịch Thâm cười tao nhã, hình tượng thiếu niên dịu dàng săn sóc của gã đã giết chết bao nhiêu người.
Tuy nhiên, hai bên thái dương của gã giật liên hồi, ánh mắt nhìn Ninh Hề Nhi của gã cũng trở nên phức tạp.
Ninh Hề Nhi chỉ vào túi xách trên kệ, cô nói với nhân viên bán hàng: "Phiền chị gói hết toàn bộ những thứ này cho tôi."
"Thưa chị, mấy chiếc túi này cộng lại có giá hơn hai mươi vạn Tệ đó ạ!"
Nhân viên bán hàng nói với vẻ hơi coi thường.
Ninh Hề Nhi cười, "Chồng chưa cưới à, anh sẽ không tiếc vài đồng tiền lẻ để mua mấy cái túi xách này cho em đúng không?"
Ngôn Dịch Thâm bóp trán, "Thanh toán, quẹt thẻ."
"Vâng ạ! Xin anh chị vui lòng chờ một chút!" Nhân viên bán hàng thay đổi sắc mặt ngay tức khắc, cô ta nhanh nhẹn gói lại những đồ mà Ninh Hề Nhi muốn, cười rạng rỡ nịnh nọt, "Thưa chị, bên kia còn có trang phục mùa đông mới lên kệ, chị còn muốn xem thử không ạ?"
Ninh Hề Nhi than thở, "Cái này thì tôi không quyết được, chồng chưa cưới của tôi nói mới tính, dù gì thì người thanh toán cũng là anh ấy mà. Thâm Thâm à, anh nói là em có thể quẹt thẻ của anh tùy thích là thật ạ?"
Ngôn Dịch Thâm nhìn gương mặt ra vẻ vô tội của Ninh Hề Nhi, gã bèn có cảm giác tự làm tự chịu.
"Đương nhiên." Hắn mỉm cười, cảm thấy mặt mình có chút tê cứng rồi.
Đây đã là cửa hàng thứ 17 rồi!
"Thâm Thâm, anh đối xử với em tốt thật đấy." Ninh Hề Nhi thân thiết khoác tay gã, Ngôn Dịch Thâm nổi da gà, "Đừng gọi tôi là Thâm Thâm."
"Vậy anh muốn em gọi anh là gì? Thâm bảo bối?" Ninh Hề Nhi chớp chớp đôi mắt tinh ranh, cô vỗ tay một cái, "Vậy thì gọi là Thâm bảo bối đi, anh có thích không?"
Ngôn Dịch Thâm: "!!!"
Người xưa nói quả không sai, thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội phụ nữ!
"Em mua xong chưa?" Ngôn Dịch Thâm hỏi.
Ninh Hề Nhi lắc đầu, cười híp mắt nói: "Em chưa, đây mới là bắt đầu thôi."
Gã mắt híp chết tiệt này dám giăng bẫy cô! Thù này không báo thì cô không phải Ninh Hề Nhi!