Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 186: Tôi thích cậu (7)



Editor: Nguyetmai

Mắt Kỷ Dạ Bạch tối sầm lại, ngay cả động tác tay cũng mạnh hơn vài phần.

"A... đau, cậu nhẹ tay chút..."

Giọng nói mềm mại yếu ớt của cô càng làm trái tim hắn run lên.

Hắn thô bạo kéo tóc cô ra, kéo khóa lên, hắn không nhẫn nại nói, "Xong rồi."

"Cậu không thể dịu dàng chút được à!" Ninh Hề Nhi quay đầu oán trách, cô vô tình liếc nhìn tai Kỷ Dạ Bạch, "Ồ? Sao tai cậu lại đỏ thế?"

Kỷ Dạ Bạch như mèo bị giẫm phải đuôi, hắn gầm lên: "Không đỏ! Có mà do cậu bị hoa mắt ấy!"

Hắn kiêu ngạo quay người bước đi, bỏ Ninh Hề Nhi vô tội đứng gãi đầu gãi tai lại, cô hoài nghi lẩm bẩm, "Là mình nhìn nhầm thật hả? Mình bị cận rồi sao? Hay là bị lóa mắt? Xem ra sau này không thể trốn trong chăn nghịch điện thoại nữa rồi..."

Cô vừa lầm bầm vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, Tiêu Hi Thần chạy đến, "Bạn Ninh, cậu mặc chiếc váy này thật xinh đẹp!"

Chiếc váy công chúa màu hồng phấn tôn lên vẻ dịu dàng của cô, Ninh Hề Nhi đỏm dáng đứng soi gương, bên tai lại truyền đến tiếng châm biếm của Kỷ Dạ Bạch, "Chân to như cột đình, xấu thật!"

"Chân cậu mới to ấy!"

Cô tức chết mất, cái gã này khen cô một câu thì chết hả?

"Chân tôi dài hơn cậu!" Kỷ Dạ Bạch liên tục công kích.

"Cậu im ngay!"

"Tôi không im đấy!"

Tiêu Hi Thần trợn mắt há mồm, cái tên ấu trĩ này mà là anh Kỷ anh minh thần võ bình thường của cậu ta sao?

Không giống chút nào! Ngay cả chỉ số thông minh cũng thấp đi thì phải! Rõ ràng trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của người ta, thế nhưng miệng lại toàn nói những lời châm chọc chế giễu.

Đây không phải kiểu ngoài lạnh trong nóng điển hình thì là cái gì?

Bất thình lình có một giọng nữ vang lên phá đám, "Chiếc váy này quả thật không hợp với cô."

Ninh Hề Nhi quay đầu, chỉ thấy một cô gái mặc một chiếc váy giống cô đang nhướng mày nhìn cô.

"Cẩn Du, là chị à." Tiêu Hi Thần chào hỏi, giới thiệu đơn giản cho hai người Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi, "Đây là đàn chị Tần Cẩn Du, giữ chức Thư ký của Hội trưởng Ngôn."

Ninh Hề Nhi nở nụ cười hứng thú, "Chúng ta từng gặp nhau rồi."

Lần trước cô ta đưa vé giả cho Thành Du Nhiên, làm cô và Thành Du Nhiên mất mặt, cô vẫn chưa quên đâu!

Tần Cẩn Du ỷ cô ta có gia thế không tầm thường, bình thường cô ta toàn ra vẻ thanh cao, mũi cao hơn mắt, không xem ai ra gì.

Cô ta đi đến chỗ Ninh Hề Nhi, cười dịu dàng, cô ta nói bằng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy được, "Cô không mua nổi quần áo ở đây đâu, vẫn nên cởi ra nhanh đi, lỡ có làm hỏng thì đền không nổi!"

Ninh Hề Nhi buồn cười nhìn cô ta, "Ồ? Sao chị biết tôi không mua nổi?"

Tần Cẩn Du châm biếm nhìn Kỷ Dạ Bạch và Tiêu Hi Thần một cái, "Cũng đúng, cô không mua nổi, thì còn có đàn ông mua cho cô mà. Loại con gái tiêu tiền của đàn ông như cô, tôi thấy nhiều rồi."

"Chị Tần trước giờ luôn tự cho mình là đúng như vậy sao?"

Tần Cẩn Du thấy cô còn dám cãi lại, cô ta hừ lạnh một tiếng, "Cô không biết tốt xấu, thì đừng trách tôi không giữ thể diện cho cô!"

Cô ta vẫy nhân viên bán hàng, nở nụ cười xinh đẹp, "Bộ váy này, tôi muốn. Hai cái."

Nhân viên phục vụ khó xử nói, "Thưa chị, bộ váy này cửa hàng chúng tôi chỉ có hai chiếc..." Ngụ ý rằng, bộ còn lại Ninh Hề Nhi đang mặc trên người.

"Vậy thì bảo cô ta cởi ra đi."

"Chuyện này..."

"Vừa rồi cậu Kỷ cũng bảo cô mặc bộ váy này rất xấu mà, cô còn không cởi ra hả." Tần Cẩn Du liếc Ninh Hề Nhi một cái, "Làm người phải biết thân biết phận, hiểu chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.