Eo của cô bị véo một cái, Kỷ Dạ Bạch nhướng máy, Ninh Hề Nhi cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
Hóa ra là hắn đang giúp cô!
Ăn ý được bồi đắp từ nhỏ đến lớn của hai người giúp cô nhập cuộc cực nhanh, cô mỉm cười, "Chuyện này tôi phải suy nghĩ kĩ mới được..."
"Mong là sẽ không quá lâu." Kỷ Dạ Bạch nói với giọng nồng nàn tình cảm.
Mắt Tiêu Hi Thần suýt mù vì cảnh tình cảm đột ngột xuất hiện này, Tần Cẩn Du thì chết đứng hoàn toàn!
Ninh Hề Nhi xoay mặt cười với nhân viên phục vụ, "Xin chào, tôi muốn chiếc váy này."
"Vâng thưa chị."
Ninh Hề Nhi quẹt thẻ xong, Kỷ Dạ Bạch bất thình lình nói, "Cô ta mặc không đẹp như cậu."
Tim Tần Cẩn Du rơi xuống đáy vực!
Tiêu Hi Thần bồi thêm một đao, "Lá xanh làm nền cho hoa đỏ, trên đời này, không có lá xanh thì làm gì có hoa đỏ... không có đối lập thì lấy đâu ra tổn thương!"
Tần Cẩn Du: "..."
Vậy cô ta là lá xanh, còn Ninh Hề Nhi là hoa đỏ?
Cô ta nhịn không hộc máu, dù rất muốn chửi Ninh Hề Nhi, nhưng cô ta chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ninh Hề Nhi, cô với cậu Kỷ, có quan hệ gì?"
Ninh Hề Nhi chớp chớp mắt, cô tự nhiên ôm lấy Kỷ Dạ Bạch, thoải mái giới thiệu, "Người đàn ông của tôi, Kỷ Dạ Bạch."
Khóe miệng Tần Cẩn Du cứng đờ.
"Ồ, Tiêu Hi Thần bên kia, là đàn em của tôi."
Khóe miệng cứng đờ biến thành giật giật.
"Ồ, học trưởng Ngôn, là đối tượng kết hôn của tôi, nhưng bây giờ tôi tuyên bố là tôi không cần anh ta nữa! Nếu đàn chị thích thì mau mau theo đuổi đi..."
Ninh Hề Nhi cười tươi như hoa, nhưng từng lời nói ra lại như lưỡi dao đâm trúng tim Tần Cẩn Du!
Cô ta xấu hổ nắm chặt tay, bảo cô ta theo đuổi người đàn ông Ninh Hề Nhi không cần, đó chẳng phải là bảo cô ta đi nhặt lại thứ Ninh Hề Nhi vứt đi hay sao?
Con nhóc này, đang xem thường cô!
"Tôi cũng muốn chiếc váy này!" Tần Cẩn Du cắn răng móc thẻ của mình ra. Nhân viên phục vụ mang máy POS đến, Tần Cẩn Du nhập mật khẩu. Một lát sau, nhân viên phục vụ lạnh nhạt nói, "Thưa chị, số dư tài khoản của chị không đủ."
Tần Cẩn Du sững sờ, cô ta đột nhiên nhớ ra tháng này bố cô ta đã hạn chế tiền tiêu vặt của cô ta. Cô ta xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, cô ta giậm chân huỳnh huỵch đi thay váy, sau đó giả vờ không nhìn thấy ba người Ninh Hề Nhi, đi như bay ra khỏi cửa hàng.
"Ước gì Tần Cẩn Du bị ám ảnh tâm lý luôn đi, ha ha ha! Em ngứa mắt cô ta từ lâu lắm rồi, làm Thư ký trong Hội học sinh thôi mà cứ nghĩ mình ghê gớm lắm, không ưng cái này không vừa mắt cái kia, chị dâu, vừa nãy chị quá là ngầu đấy!" Tiêu Hi Thần giơ ngón cái, cười rạng rỡ, "Sau này em sẽ đi theo chị! Dẫn em theo đi, em nguyện ý làm đàn em riêng của chị!"
Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng liếc cậu ta, "Cậu không thấy cậu nói nhiều quá à?"
Tiêu Hi Thần: "..." Được được được cậu ta im miệng là được chứ gì!
Ninh Hề Nhi bị cậu ta gọi một tiếng "chị dâu" bèn đỏ mặt, đột nhiên cô phát hiện mình vẫn ôm tay Kỷ Dạ Bạch, cô như bị điện giật lúng túng buông ra, "Vừa nãy chúng ta chỉ diễn kịch thôi, cậu đừng có nghĩ là thật! Tôi không thích cậu, à không, tôi không ghét cậu, tôi rất thích cậu..."
Đợi một chút, cô vừa nói gì đó?
Ninh Hề Nhi bịt miệng, "Tôi tôi tôi không nói gì hết! Cậu cậu cậu không được nghe thấy gì đâu đấy!"