Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 189: Tôi không ngại biến giả thành thật với cậu



Editor: Nguyetmai

Kỷ Dạ Bạch nhìn con bé "thanh mai" ngốc nghếch nhà mình mà cong miệng cười.

Con bé ngốc này...

Nói thì cũng đã nói rồi, lại còn "không cho" người ta nghe thấy cơ đấy!

Hắn nhướng mày: "Nếu cậu đã thích tôi nhiều thế thì, tôi không ngại biến giả thành thật với cậu."

What?

Ninh Hề Nhi thảng thốt lùi lại vài bước, cô khiếp sợ, nghi ngờ, bất an và còn có một chút vui vẻ...

Nhưng niềm vui đó làm cô cảm thấy không chân thật, nó vừa tỏa ra bong bóng hạnh phúc thì đã bị cô đập nát.

"Xin lỗi, tôi nói là thích, là thích kiểu bạn bè, thích kiểu thanh mai trúc mã, cậu không nên hiểu sai ý tôi vậy chứ?" Ninh Hề Nhi luống cuống giải thích, né tránh ánh mắt của hắn.

Cô đỏ mặt, hai đầu ngón tay chọc chọc vào nhau, dè dặt bước đến bên cạnh Kỷ Dạ Bạch, sợ hãi hỏi: "Cậu không giận à?"

"Cậu muốn làm tôi giận à?" Kỷ Dạ Bạch bướng bỉnh hỏi ngược lại.

Ninh Hề Nhi lập tức lắc đầu nguầy nguậy, khiến trái tim Kỷ Dạ Bạch lập tức trở nên mềm nhũn.

"Ngốc nghếch."

Hắn nói nhỏ một tiếng, lại làm Ninh Hề Nhi run bần bật, cô liếm môi, duỗi tay ra, "Giảng hòa!"

Tầm mắt của Kỷ Dạ Bạch dừng lại trên đôi môi đỏ hồng của cô, đôi mắt hắn tối thẫm, hắn hít một hơi thật sâu mới nắm tay cô lắc qua lắc lại cho có lệ, "Lớn đến từng này rồi còn nắm tay giảng hòa? Cậu là heo hả?"

"Ừ ừ, cậu là heo!" Ninh Hề Nhi gật đầu.

Kỷ Dạ Bạch: "..."

Ninh Hề Nhi giật mình nhanh chóng sửa lời, "Không, tôi là heo? À cũng không đúng, chúng ta là heo? Hu hu hu..."

Thấy cô tự chế nhạo người khác xong còn tự lôi mình vào, Kỷ Dạ Bạch bất lực không biết nói gì.

Ninh Hề Nhi che mặt, cô thực sự thấy rất mất mặt, cô xách túi xách lên, chạy bình bịch ra ngoài.

"Anh Kỷ, anh còn không đuổi theo?"

"Chân lợn nhà tôi ngắn, chạy không xa được, cứ để cô ấy đi đi." Dù sao đi nữa hắn cũng đã bí mật phái người âm thầm bảo vệ Ninh Hề Nhi.

Tiêu Hi Thần: "..."

"Tại sao hai người có thể làm tổn thương tôi đến vậy! Tôi vẫn là một em bé vừa ngây thơ lại đáng yêu thôi mà!"

Kỷ Dạ Bạch lườm cậu ta, "Cậu mà là em bé hả? Em bé khổng lồ?"

"..."

"À, tôi quên mất, cậu không phải em bé, cậu là một con chó độc thân."

Tiêu Hi Thần lệ rơi đầy mặt: "Gâu gâu gâu..."

...

Nhà họ Thành...

Thành Du Nhiên ngồi trên sàn nhà, nghe Ninh Hề Nhi kể xong chuyện hôm nay, mắt cô ấy sáng lên, "Ninh Hề, cậu Kỷ ngầu thật đấy! Cậu ấy cố ý hạ mình để Tần Cẩn Du bị mất mặt. Tớ dám cược một gói mì cay, chắc chắn là cậu ấy thích cậu! Kiều Kiều, cậu nói xem đúng không?"

Kiều Nam Thành vô tội tạm thời bị túm đến làm "bạn thân" chớp chớp mắt, "Hả?"

"Chậc, cậu không nghe à?"

Ninh Hề Nhi liếc nhìn cậu ta: "Bỏ túi khoai chiên xuống!"

Kiều Nam Thành chép miệng, tủi thân thả lại miếng khoai vừa lấy ra vào lại túi.

"Mất mặt quá đi. Tớ không biết nên đối mặt với Kỷ Dạ Bạch thế nào đây." Ninh Hề Nhi khổ não nói.

Thành Du Nhiên không hiểu, "Không phải chỉ là nói nhầm thôi sao? Có gì đâu mà, hai người các cậu quen biết bao nhiêu năm rồi còn gì."

"Ừm..."

Thành Du Nhiên thấy biểu cảm rối rắm của Ninh Hề Nhi, cô ấy bất chợt bụm miệng, "Đừng nói với tớ là cậu thích Kỷ Dạ Bạch rồi nhé?"

"Vốn dĩ tớ không ghét cậu ấy mà, làm thanh mai trúc mã nên tớ có chút thích thích cậu ấy."

"Hừ! Không phải là thích kiểu thanh mai trúc mã, mà là thích kiểu phụ nữ đối với đàn ông!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.